Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 62 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Mặc dù là cuối tuần nhưng biết người già và trẻ con phải đi ngủ sớm nên Tần Qua và Ngô Đồng cũng đivề sớm.



Tần Hoài đưa mắt nhìn anh trai và chị dâu rời đi rồi mới giúp Sở Vận mở cửa xe.



“anh không đưa em về sao?” Sở Vận hỏi dò.



“Em lái xe đến mà.”



“Vậy lần sau … anh đến đón em được không?” Sở Vận đứng trước cửa xe, mắt nhìn Tần Hoài khôngmuốn chia tay.



“Sau này hãy nói.” Tần Hoài không trả lời thẳng.



Sở Vận biết Tần Hoài không phải là một bạn trai tiêu chuẩn, nhưng có cách nào khác đâu? Người đàn ông thành đạt thường bận rộn, dù sao cũng tốt hơn mấy tên công tử chơi bời trác táng.



“Vậy em về trước nhé, hôm nào chúng ta gặp sau.” Sở Vận cho Tần Hoài một cái hôn tạm biệt.



“đi đường cẩn thận.” Tần Hoài đóng cửa xe.



“Tạm biệt.” Sở Vận cười vẫy vẫy tay, khởi động xe rời khỏi biệt thự nhà họ Tần.



Tần Hoài nhìn đèn xe của Sở Vận dần biến mất nơi góc rẽ, lúc này mới quay về biệt thự. Trong đầu thìnhớ lại cuộc nói chuyện trong thư phòng với anh trai.



“Khi anh phát hiện mình thích chị dâu chú, anh hận không thể 24 giờ ở một chỗ cùng cô ấy. Nếu khôngphải là anh sợ không cho cô ấy đi làm cô ấy sẽ không vui thì anh đã cho cô ấy ở nhà luôn rồi.”



“Đưa Phi Phi đi học cũng là do chị dâu đề nghị ạ?” Tần Hoài hỏi.



“Đúng vậy đó, cô ấy nói nếu anh còn chuyên quyền độc đoán, cô ấy sẽ ly hôn với anh.” Thực ra bà xã nói là sẽ tức giận, nhưng mà bà xã tức giận thì sẽ muốn mình đưa đơn thỏa thuận ly hôn. Cái đơn thỏa thuận ly hôn này có ba trang, sao có thể tùy tiện mà đưa ra được.



“Trước kia … sao em và ba mẹ nói thế nào anh cũng không nghe?”



“Sao có thể giống nhau cơ chứ.”



Có gì mà không giống? Sao chị ấy lại làm được cơ chứ. Chị dâu có thể chữa khỏi di chứng cho anh trai, sao họ lại không thể. Chị dâu có thể làm Phi Phi nói chuyện, sao họ lại không thể.



“Đây là sự khác nhau giữa tình thân và tình yêu sao?” Tần Hoài hỏi.



“nói thế nào bây giờ nhỉ, chính anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.” Tần Qua nói đại khái “Tóm lại là, nếu muốn anh thay đổi một điều gì đó, vì vợ của anh, anh sẽ vui vẻ và cố gắng làm theo.”



“Dù cho đó là việc anh không thích?”



“Vợ anh sẽ không bắt buộc anh làm điều anh không thích.” Tần Qua không ngừng khoe ân ái “Giống như anh chủ động thay đổi, chỉ cần thấy cô ấy cười là anh biết mình đã làm đúng.”



“Thích một người thì anh sẽ tự nhiên vì cô ấy mà thay đổi.” Tần Hoài nhớ đến một câu nói trong mộtcuốn sách nào đó.




Vừa bước vào nhà, Tần Qua đã nghe tiếng chuông tin nhắn kêu. anh lấy điện thoại ra nhìn, khóe miệng lập tức cong lên



(đã giải quyết) – Ba Tần.



“Có chuyện gì mà vui vẻ vậy anh?” Ngô Đồng cầm áo khoác treo lên.



Tần Đại thiếu ngẩng đầu nhìn bà xã, không mặc áo khoác, dáng người thướt tha, uyển chuyển của côđều hiện rõ, Tần Đại thiếu lập tức cười xấu xa “Bà xã, hôm nay không có Phi Phi ở nhà.”



“anh muốn làm gì?” Ngô Đồng lui về sau một bước.



Tần Đại thiếu cười hắc hắc hai tiếng, tay phải ném điện thoại di động, tay trái ném áo khoác, như sói ác nhào tới, ôm bà xã lăn vào ghế sô pha.



“anh … anh … anh buông ra coi.” Ngô Đồng uốn éo thân mình tránh cánh tay đang làm loạn của người đàn ông, người này càng ngày càng quá đáng, muốn làm bậy ở phòng khách sao?



“Bà xã, chúng ta sinh em bé đi.”



Ngô Đồng lập tức ngừng động tác giãy dụa, nhìn người đàn ông, hơi sửng sốt “Em bé?”



“Con của chúng ta.” Tần Qua lặp lại.



“Nhưng mà, chúng ta đã có Phi Phi rồi.”



”Phi Phi nói, con thích có em gái.” Tần Qua hôn lên môi Ngô Đồng.



Ngô Đồng hé miệng, nhiệt tình đáp lại.



Cuối cùng, ngay tại chỗ này, những gút mắc giữa Ngô Đồng và Tần Qua cuối cùng đã được gỡ bỏ. Mặc dù có lẽ Tần Qua cũng không biết, bên trong Ngô Đồng vẫn còn vướng mắc này.



Tác giả có lời muốn nói:



Nhiều năm sau



Con gái: Mẹ ơi con từ đâu đến.



Ngô Đồng: Mẹ nhặt được …



Con gái chạy đi tìm ba.



Con gái: Ba ơi, mẹ nói là nhặt được con, vậy ba mẹ nhặt con ở đâu?



Tần Qua: Chắc là ở phòng khách.