Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 63 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Như thường ngày, Tần Đại thiếu lái xe Jeep đi làm.



“Chào anh, lão đại.” Cũng giống câu chào hỏi thường ngày nhưng lại là vẻ mặt hết sức mừng rỡ, đây là của người phụ trách gác cổng-Tiểu Vương.



“Ông chủ, anh đến rồi.” Cũng là câu chào hỏi, nhưng nụ cười so với ngày trước thì rực rỡ hơn nhiều, đây là của người phụ trách đổ rác-bác Lưu.



“Ông chủ, hôm nay anh thật đẹp trai.” Đây là lời của nhân viên văn phòng, mỗi lần nhìn thấy anh đều bị dọa không dám nói lời nào – Văn Bí.



“Lão đại …” Tiếu Tử vừa trông thấy Tần Qua bước vào văn phòng, theo thói quen chào hỏi.



“Hôm nay mọi người bị làm sao vậy?” Tần lão đại bị một loạt nhân viên nhiệt tình chào hỏi thì mù mờ “Làm sao cả đám giống như mới hút thuốc phiện vậy?”



“Có thể là vừa mới được nhận lương ạ.” Tiếu Tử phân tích.



“Hôm nay là ngày phát lương?” Tần lão đại nghi ngờ.



“Dạ, đúng vậy. Ngày 15 hàng tháng đều phát lương mà.” Tiếu Tử cũng vui mừng nói “Với lại, hôm nay không chỉ phát lương mà còn phát thưởng cuối năm nữa, cho nên tất cả mọi người đều cao hứng.”



“Thưởng cuối năm?” Tần Đại thiếu thì thầm nói “Ai là người chịu trách nhiệm phát lương?”



“Bộ phận nhân sự ạ.”



“Người đâu rồi?”



“Đây ạ.” Tiếu Tử chỉ chỉ văn phòng quản lý nhân sự.



Dưới ánh mắt khó hiểu của Tiếu Tử, Tần Qua gõ cửa văn phòng nhân sự.



“Chào ông chủ.” Chị Trương thấy ông chủ chủ động đến tìm mình thì kinh ngạc không thôi.



“Ừ.” Tần Qua đi vào, kéo ghế ngồi đối diện chị Trương, do dự một lúc rồi nói “Tôi nghe nói hôm nay phát lương và phát thưởng cuối năm.”



Chị Trương thở dài, cực kì bất đắc dĩ nói “Giám đốc Tần, chuyện thưởng cuối năm hôm thứ hai đầu tuần tôi đã tìm anh xin chữ kí, anh có nhớ không?”



“Có chuyện này hả?” Tần Qua cố gắng nhớ lại một lúc lâu, một chút ấn tượng đều không có.



“Giám đốc Tần, tôi cảm thấy làm ông chủ thì phải có trách nhiệm đối với mỗi chữ ký của mình.” Giọng nói của chị Trương nghiêm khắc hẳn lên “Mỗi lần tôi đưa văn kiện cho anh kí, ít nhất thì anh cũng nên liếc mắt nhìn một chút chứ.”



“A, a, tôi nhớ rồi, tôi nhớ được rồi, đúng là có chuyện này, tiền thưởng cuối năm, tôi đồng ý phát.” Tần Qua qua loa nói, rồi một lần nữa nói sang chuyện khác “Tôi không đến hỏi chị cái này, tôi muốn hỏi … Vì sao tôi không có tiền lương.”



Chị Trương dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Tần Qua, dường như muốn hỏi anh chuyện này anh hỏi là thực sự nghiêm túc chứ.



“Chị nhìn … nhìn tôi làm gì? Tôi hỏi chị vì sao tôi không có lương?” Tần Đại thiếu chột dạ hỏi tiếp.




“Em uống gì?”



“Giống anh.”



Tần Hoài gật đầu, giơ tay ra hiệu cho phục vụ đem đến một cái ly nữa.



Khi Tần Hoài giơ tay, Sở Vận liếc mắt liền nhìn thấy anh mặc một áo sơ mi trắng nhưng lại có một điểm không hài hòa, một con vịt nhỏ màu vàng ấu trĩ.



“anh cũng mặc nó nữa hả.” Sở Vận nói “Cái áo trẻ con như vậy, anh nhận là được rồi, mặc ra ngoài đâu có hợp.”



Tần Hoài có chút không vui, nhưng không nói thẳng, chỉ nói “Hình vẽ ở bên cổ tay, nếu không kéo lên sẽ không nhìn thấy.”



“Nhưng mà nhìn rất trẻ con mà, không hợp với khí chất của anh chút nào.” Sở Vận cười nói.



“anh cảm thấy rất đẹp.”



“Vậy thỉnh thoảng mặc cũng được.” Sở Vận nghĩ nghĩ rồi đổi giọng.



Đinh!



Tần Hoài nhìn nội dung tin nhắn Wechat, khóe miệng chậm rãi cong lên.



“Có chuyện gì vui vẻ vậy anh?” Sở Vận hỏi



“anh của anh nói anh ấy muốn học cách quản lý công ty, muốn anh giới thiệu cho anh ấy mấy cuốn sách.” Tần Hoài chắc chắn anh trai bị việc công ty thua lỗ mà bị đả kích.



“anh của anh muốn học quản lý công ty?” Sở Vận lo lắng “Có phải anh ấy định về Tần thị?”



Ý cười trên khóe miệng Tần Hoài dần dần biết mất, ánh mắt nhìn Sở Vận cũng dần lạnh lẽo.



Tác giả có lời muốn nói:



Tần Qua: Bà xã, công ty bị thua lỗ, làm sao bây giờ?



Ngô Đồng: Em nuôi anh



Tần Qua: Nhưng anh không phải tiểu bạch kiểm.



Ngô Đồng: Da anh quá đen, không làm tiểu bạch kiểm được.



Tần Đại thiếu bị đả kích, cuối cùng cũng biết tầm quan trọng của việc kiếm tiền.