Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 102 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Đặng Viễn ôm một chồng văn kiện theo sau Tập Vị Nam. Tập Vị Nam người cao chân dài, sải bước rộng, Đặng Viễn tăng tốc, líu ríu chạy theo mới miễn cưỡng bắt kịp.



Ra khỏi hành lang, lúc rẽ lối vào nhà xe, đằng sau có người gọi tên Tập Vị Nam.



Người kia có ác ý, phải cảnh giác.



Đấy là nhận định của Đặng Viễn.



Nắng... rọi vào nửa bên mặt của người đàn ông, quầng sáng màu cam dịu, phác họa bờ mi dài của gã, trùm lên gương mặt, như thể nhuộm da người đó thành màu bánh mật, khỏe khoắn... quyến rũ, trong bóng mờ đan lồng... đôi mắt tinh ranh ấy toát lên vẻ hằn học...



Huy hiệu trên vai... bốn sao hai vạch...



Trâu bò đây! Hàm cao hơn Thủ trưởng một bậc.



Đằng sau Tập Vị Nam... là bãi cây cỏ xanh rì um tùm, chùm nắng phủ lên hình hài sắc nét của anh. Trên dáng vẻ cương nghị, tản mác nét lạnh nhạt xa cách, ánh mắt bình thản, so với cái nhìn suồng sã thấp thoáng vẻ gây hấn của người đàn ông kia, thì ánh mắt anh khiến người ta cảm nhận được sự ôn hòa, nhưng cũng áp lực tột độ.



Vào lúc người đàn ông trừng trừng quan sát anh, thì đồng thời Tập Vị Nam thản nhiên đón nhận cái nhìn khiêu khích của gã ta.



Nắng chói chiếu thẳng vào mắt không làm cản trở việc anh nhìn, đôi mắt bình tĩnh hơi nheo lại.



Đặng Viễn ngây ra tròn một phút, mắt láo liên đảo giữa hai người, tại sao cậu ta lại ngửi thấy mùi thuốc súng nhỉ?



Tuy đối phương đã ghìm vẻ hằn học, nhưng đôi mắt ấy quá dã man, không giấu nổi lửa giận sục sôi của anh ta.



“Chào Thủ trưởng!” Đặng Viễn hô to, tay đưa lên chào.



Người đàn ông hình như bấy giờ mới nhận ra một anh lính đứng sau Tập Vị Nam, vẻ lạnh lùng trong mắt nguội lại, liếc cậu ta một cái, buông tiếng “ừ” bâng quơ.



Ánh mắt lại quay về nhìn Tập Vị Nam, ăm ắp vẻ thù ghét, khiêu khích.



Tập Vị Nam hơi nheo mắt, cảm giác anh ta rất quen, lướt nhìn qua quân hàm trên vai, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ.



Vị đại tá tuổi trẻ tài cao... sự thù hằn dành cho anh rõ mồn một...



Câu trả lời không cần nói cũng tỏ.



“Cậu đi đánh xe ra trước đi.” Tập Vị Nam quay sang nhìn Đặng Viễn, dặn dò.



Đặng Viễn nhìn người đàn ông đối diện một cái rồi gật đầu.



...



Quầng sáng dát trên đường nét rắn rỏi, luồng sáng chói chang như bị cuốn vào đáy mắt sâu hun hút, ánh sáng rực rỡ đến độ người đàn ông đối diện thoáng ngỡ ngàng.



Anh hoàn toàn xuất sắc, mới hơn ba mươi đã là Sư đoàn trưởng, đương đầu với người đàn ông bằng thứ khí thế áp đảo.



Không thể phủ nhận, vẻ bình tâm được thời gian rèn giũa trên người anh khiến gã phải ngạc nhiên.



Tám năm trước vẫn còn là một kẻ xốc nổi. Tám năm sau, kiểu cách non trẻ phai nhạt, lột xác trở thành một người đàn ông bí hiểm khó hiểu, thậm chí thâm sâu khó lường ở bất kể mọi mặt.




Không thấy anh, cô lại nhớ nhung. Nửa tháng nay chuyện đó thường xuyên xảy ra, trước kia chưa từng xuất hiện tình huống này.



Mấy lần liền trượt mở màn hình điện thoại, tìm cột người liên lạc, ngón tay ấn vào, nhưng không đủ dũng cảm gọi đi.



Nhỡ anh bắt máy thì cô phải nói gì?



Bản thân cũng không nghĩ ra.



Thế rồi, vào lúc Diệp Bạc Hâm quyết định gác lại khúc mắc trong lòng, thì một người xuất hiện khiến cô trở tay không kịp.



Một vài chân tướng bị che giấu, manh nha nổi lên mà chả hề báo trước, khiến cô nguội lạnh, mọi niềm day dứt với Tập Vị Nam cứ thế hao mòn.



Binh đoàn nữ xuất hiện một người mới, nghe đồn là cao thủ công nghệ thông tin, từng đột nhập vào mạng tình báo Quốc gia, trộm tài liệu cơ mật.



Bởi kỹ năng đặc thù ấy, lại xuất thân trường quân sự, nên cấp trên mới tiến hành đào tạo đặc biệt, quả là nhân tài hiếm hoi.



Diệp Bạc Hâm lòng nặng trĩu tâm sự, nên không hứng thú với việc này, nhưng sự việc lại một mực tìm đến cô. Ưng Hy cho người xếp vào lớp chọn, cũng chính là lớp của Diệp Bạc Hâm, số người lập tức tăng lên thành tám người.



Diệp Bạc Hâm lướt thoáng qua, một cô gái sáng sủa, mặt đeo nụ cười tươi tắn, đôi lúm đồng tiền khiến cô ấy nom dễ gần.



Tống Nhất?



Một cái tên quá đơn giản, quá dễ nhớ.



Duy Mật ở bên huých vào cùi trỏ cô. Diệp Bạc Hâm giật mình, mắt giữ tầm nhìn về phía trước, lưng đứng thẳng, mồm hơi mấp máy.



“Sao?” Cô hỏi nhỏ.



Hiện đang là lúc tập hợp, Ưng Hy đứng trên phát biểu, chán sống rồi nên mới dám làm trò bên dưới.



Duy Mật nguýt cô, Diệp Bạc Hâm nghe tiếng Ưng Hy oang oang.



“Diệp Bạc Hâm! Chưa tỉnh ngủ hả? Mới sáng sớm ra đã uể oải thế kia. Tôi vừa nói gì, cô nhắc lại một lượt.”



Mi mắt giật giật, Diệp Bạc Hâm dũng cảm đón nhận ánh nhìn của Ưng Hy:



“Báo cáo Đại đội trưởng, tôi chưa nghe rõ, mong Đại đội trưởng nhắc lại.”



Cô mới cất giọng, nhiều người đã phá ra cười. Tiếng cười không ngớt lan truyền trong đám đông.



Ưng Hy sắt mặt: “Cô chạy hai mươi vòng sân cho tôi!”



“Rõ.” Diệp Bạc Hâm chậm rãi quay người, Duy Mật nháy mắt với cô.



Tống Nhất đứng bên cạnh Ưng Hy, nghe Ưng Hy hô to cái tên Diệp Bạc Hâm, mắt liền sáng lên.



Diệp Bạc Hâm ngước mắt nhìn phía trước, Tống Nhất nhìn rõ gương mặt cô, ánh cười trong đáy mắt càng lúc càng hằn sâu.