Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 101 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Diệp Bạc Hâm như ngồi trên đống lửa, khép nép bẻ ngón tay, mắt cum cúp, lọt vào tầm mắt là đôi ủng đen của anh, nhích lên chừng một tấc là đôi chân thẳng tắp gọn gàng trong quần quân trang. Cô không dám liếc nhiều, lòng dậy sóng hoang mang. Ưng Hy đi rồi, anh vẫn đứng đó, cách giường bệnh hai, ba mét.



Dù không ngẩng đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh đặt trên người mình.



Phòng y tế tĩnh mịch đến đáng sợ, tiếng thở nhè nhẹ mà thận chí như phảng phất bên tai.



Diệp Bạc Hâm mín môi, lặng thinh mở chăn nằm xuống, quay lưng ra cửa.



Nhìn bờ tường trắng như tuyết, cô đếm thầm trong bụng.



Sự phản kháng trong im lặng của cô khiến con tim anh trĩu nặng, không nén nổi sự chua chát sục sôi trong lòng.



Tập Vị Nam bước đến bên giường, tiện tay đặt cơm lấy từ nhà ăn lên chiếc bàn con.



Cảm giác giường sau lưng lún xuống, sống lưng Diệp Bạc Hâm gồng lên, tay rịn mồ hôi siết mảnh chăn, vừa nóng lại vừa nhớp dính.



Tập Vị Nam lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt nhìn sống lưng thẳng đuột cứng đờ của cô, không lên tiếng.



Ánh mắt lại sầm xuống mỗi lúc một nặng nề.



Diệp Bạc Hâm nhắm mắt, cố để mình quên đi ánh nhìn nóng ran sau lưng, nhưng càng cố lại càng căng thẳng.



Vào lúc cô túa mồ hôi khắp người, suýt đầu hàng, thì Tập Vị Nam lên tiếng: “No rồi à?”



Giọng bình thản như thể không hề có luyến láy.



Nhưng Diệp Bạc Hâm lại nghe ra mang máng có điều khác thường.



Giọng mũi vang lên “ừm”, coi như trả lời.



Tập Vị Nam vươn tay nắm vai cô, lật cô quay người lại. Thoắt chuyển từ nơi tối sang nơi có ánh sáng, bóng đèn loá mắt rọi xuống khiến mắt cô nhoi nhói.



Hơi nhéo mắt, cô đưa tay chặn ánh sáng trên đỉnh đầu. Tập Vị Nam một tay chống bên hông cô, tay kia bắt lấy cánh tay cô, cơ thể cao ráo nửa chồm lên người cô. Hơi thở mãnh liệt phả xuống, Diệp Bạc Hâm bất giác lẩn trốn.



Nhìn rõ ý định của cô, anh liền ghì giữ eo cô lại.



Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút đen như mực, cô rùng mình, cặp mắt vừa hoen ướt bởi nước mắt giờ đây sáng long lanh.



“Sợ anh như thế này, sau này phải làm sao?”



Gương mặt khôi ngô càng áp lại gần, vào lúc Diệp Bạc Hâm tưởng anh sắp hôn mình, cô căng nhắm nghiền mắt, khẽ nghiêng đầu, thì bên trên vang tiếng cười khe khẽ:



“Tưởng anh định làm gì em?”



Cô mím môi không nói.



Bất kể là làm gì, cô cũng không trốn được là cái chắc.



Giận cũng chẳng tác dụng gì, mà cô cũng không dám.
“Mới rồi lúc tôi qua đây, trên đường gặp anh ấy, sắc mặt tệ lắm, nhưng cũng lạ, mấy ngày nay sắc mặt anh ấy hình như đều tệ cả.” Quý Giản Ninh làm như lẩm bẩm một mình.



Tim Diệp Bạc Hâm thót lại, mắt rưng rưng.



Quý Giản Ninh không biết chuyện gì, nhưng cô biết.



Quý Giản Ninh gõ xuống ghế, đoạn đứng dậy, cúi đầu chỉnh cổ tay áo.



“Những gì tôi tuy không lọt tai mấy nhưng chị cứ nghĩ kỹ đi, nghe được bao nhiêu thì nghe, cảm thấy chướng tai thì cứ coi như gió thổi qua vậy.”



Quý Giản Ninh cười rồi bỏ đi. Ngó bầu trời đêm sau cơn mưa, chợt cảm thấy mình giỏi nói thật, nói đến nỗi người ta vừa nghe vừa sững sờ.



Coi như chị ta còn chút lương tâm, biết áy náy.



Bằng không phan này đại ca khó mà thắng trận, nói không chừng sau cùng đôi bên lại cùng thua thảm hại.



...



Liên tiếp bị hai người khích động, trong tâm thức của Diệp Bạc Hâm, cô mới là người bị hại oan ức nhất, nhưng nghe họ nói, cô không hiểu rốt cuộc có phải do mình sai không?



Quân y ra ngoài lượn một vòng, lúc qua khu văn phòng, thấy phòng Đội trưởng sáng đèn, anh thở phào quay người trở về trực ban.



Mới rồi anh ta còn nghĩ, nếu về mà gặp Đội trưởng đang ở bên cô chiến sỹ kia, thì anh ta phải ở lại làm bóng đèn hay là phải lượn ngay?



Lượn thì tối nay có người đổ bệnh đến khám, há chẳng phải chạm mặt hai người kia à?



Quân y kiểm tra giúp cô một lần nữa, theo thói quen dặn dò cô những điều phải chú ý, đoạn lấy kẹp bệnh án, vừa hỏi vừa viết.



Đợi anh ta dừng lại, Diệp Bạc Hâm cũng mệt lử, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Quân y thực sự tò mò về cô, ngó ra ngoài thấy không có ai, liền kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh.



“Này cô bé, cô nói tôi nghe thật xem nào, có phải cô và Đội trưởng đang tìm hiểu nhau không?”



Diệp Bạc Hâm á khẩu, không ngờ anh quân y mới rồi còn tỏ vẻ lạnh lùng, thoắt cái đã lộ vẻ hóng hớt.



Diệp Bạc Hâm bâng quơ ậm ờ.



Anh quân y vỗ tay reo lên, khiến Diệp Bạc Hâm giật mình.



Thấy giọng mình to quá làm người ta sợ, anh quân y liền cười xuề xòa.



“Cô bé, đừng để bụng, anh vui quá đấy mà. Em không biết đấy thôi, bên trên nào là Sư đoàn trưởng, Quân đoàn trưởng, Chính ủy, Tư lệnh không biết đã giới thiệu cho Đội trưởng biết bao nhiêu là đối tượng, nhưng Đội trưởng chưa một lần rung rinh. Xem tuổi tác càng ngày càng già, mọi người cũng lo ngay ngay ấy chứ.”



“Chà, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng nghía được một cô.”



Anh quân y chẳng quản Diệp Bạc Hâm mệt tưởng chết, chạm mạch nói là không dừng lại được, cứ thế ca tụng Tập Vị Nam bên tai cô nào là tốt ra sao, ra sao, tâng anh lên tận trời.