Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 100 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Mấy ngày nay cô đã cẩn thận từng ly từng tý, sợ gặp phải Tập Vị Nam, không giấu được sự sợ hãi đối với anh, bị anh nhìn ra đầu mối, sẽ càng phát sinh chuyện đáng sợ hơn nữa.



Mặc dù biết ngày hôm đó hai người đều khóng được bình tĩnh, cô không ngăn được miệng, anh bị kích động mới xảy ra chuyện điên rồ.



Không thể oán hận anh, nhưng cô không thuyết phục nổi chính mình.



Cô thực sự rất sợ hãi.



Không ngờ hôm nay cô bị dị ứng, bị anh bắt gặp, bây giờ lại còn ở riêng với nhau.



Anh có thể sẽ không mất kiểm soát, nhưng khó nói trước được.



Sau khi gào lên xong, Diệp Bạc Hâm đã hối hận rồi, khuôn mặt hoảng sợ, ý thức được mình đang bị anh ôm vào lòng, trong lòng hơi dao động.



Run rẩy muốn thoát ra, nhưng mà Tập Vị Nam không cho cô cơ hội, giữ chặt hai tay cô lại, khiến cô như bị kiềm hãm.



"Đừng động đậy!" Tập Vị Nam cố kiềm cơn giận trong lòng, cô đang sợ anh, cái ý nghĩ ấy khiến anh muốn vỡ cả tim.



Đôi mắt long lanh, lạnh nhạt nhìn vào mặt cô.



Ngực áp sát lên đôi vai nhấp nhô mạnh của cô.



Cách một lớp quân trang trên da vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng bừng của anh, hơi thở gấp gáp phả vào gáy cô, cơn thịnh nộ từng chút một ngấm qua làn da cô, lông tơ trên người dựng cả lên.



Cô cứng đơ sống lưng, cắn mạnh môi.



Nổi khiếp sợ trong lòng nhấn chìm cô, cô không dám cử động, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, đôi mắt hoảng sợ nổi lên từng sợi gân máu.



Tập Vị Nam bản thân đã dọa cô sợ, hai tay cầm lấy tay cô nắn nắn, đôi môi mỏng ghé sát vào tai cô.



"Đừng sợ..."



Giọng anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng không còn nét dữ tợn.



Giọng nói khàn khàn đôn hậu vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai.



Diệp Bạc Hâm không suy nghĩ được gì nữa, tâm trạng đều đặt hết trên đôi môi ấm áp của anh.



Làn da mâu thuẫn lẫn nhau, rõ ràng là ấm áp, cô lại cảm giác giống như phun ra lưỡi rắn đang trườn giữa tai và cổ của mình.



Chiếc răng đã tẩm độc đang cắn nhẹ vào da cô, hơi dùng lực, làn da nõn nà đã bị châm thủng, độc hòa vào máu của cô.



Tim như rơi vào trong hầm đá, cô nghểnh chiếc cổ thon dài, ngón tay lại hơi run rẩy lên.



Anh nói cô đừng sợ, anh sẽ không làm hại cô.



Thế nhưng... cô lại bình tĩnh, cũng chỉ là một cô gái chưa từng nhìn thấy những góc tối, trước giờ chưa gặp qua loại người như anh, khiến cô bối rối, cô đoán không ra suy nghĩ của anh, càng không dám... tin lời của anh.



Một người đối với bản thân còn ác như vậy, cô có thể tin anh sẽ không làm hại đến cô sao?



Tập Vị Nam thấy cô run rẩy sợ sệt, đến ánh mắt cũng không dám nhìn trực diện vào anh, khuôn mặt trưng ra thần sắc coi thường cái chết.



Anh vừa lòng lại buồn cười.



Dù thế nào, anh đều sẽ không làm hại đến cô, cô rốt cuộc là có biết hay không?



Tập Vị Nam mở chăn ra, để cô nằm xuống nghỉ ngơi.



Vốn dĩ trong lòng rất sợ anh, cơ hội có thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh, cô muốn tìm cũng không tìm thấy.



Đỡ người cô ra khỏi lòng anh, Tập Vị Nam ngồi cạnh giường, ánh mắt nhìn xuống cô, không có ý muốn rời đi.



Diệp Bạc Hâm không dám cương lại, so với hận, co bì không lại.



Sau khi nằm xuống, tay nắm lấy chăn, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
"Không muốn ăn thì đừng ăn nữa."



Diệp Bạc Hâm cười nhẹ, lập tức bỏ hộp cơm xuống.



Ánh mắt Ưng Hy nhìn theo, "Cô rất thẳng thắn."



Diệp Bạc Hâm muốn thu dọn bàn, nhưng bị Ưng Hy chặn lại.



Ngồi sau giường, Ưng Hy lại quay về ngồi trên ghế.



"Cô... với đại đội trưởng có quan hệ gì?"



Diệp Bạc Hâm nheo mắt lại, cô không ngờ Ưng Hy sẽ trực tiếp mở miệng hỏi, cũng không thể che giấu được nhiều, có thể nói dối không?



Sau này bị vạch trần phải làm sao?



Nhưng... Ưng Hy biết được rồi, sẽ nghĩ thế nào?



Cho rằng Tập Vị chống lưng cho cô?



Đưa tay vuốt vuốt vành tai đang đỏ ửng lên, cô ngước đôi mắt trong veo lên.



"Quen biết thôi."



Câu trả lời mập mờ khiến Ưng Hy sững người, không ngờ được cô sẽ nói như vậy, cô ấy không tiện hỏi cặn kẽ thêm, không có lí do gì cả.



Thực ra trong lòng Ưng Hy đã có tính toán cả rồi.



Diệp Bạc Hâm không muốn nói, cũng có lý do riêng của cô ấy, cô hà cớ gì lại làm khó người ta.



Tập Vị Nam trong tay xách tới một hộp cơm, bức mnà bị kéo ra, cạnh giường bày ra một cái bàn nhỏ, thức ăn thừa trên bàn vẫn chưa thu dọn.



Nhìn qua một cái, cơ bản là vẫn chưa động đũa.



Diệp Bạc Hâm ngồi bên giường, Ưng Hy quay lưng về phía cửa, những gì hai người nói đều đã truyền tới tai anh.



Chân mày hơi chau lại, cô thực sự không muốn người khác biết mối quan hệ của họ như vậy?



Anh dường như chưa từng nghĩ sẽ che giấu ai, ngay từ đầu, luôn là cô đang lẩn tránh.



Diệp Bạc Hâm nhìn thấy có bóng người lấp ló ở cửa, ánh mắt cô sáng lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn.



Lại cảnh giác xem trong tay anh đang cầm thứ gì, nhớ ra khi nãy anh hỏi cô đói rồi phải không, cô không đáp, sau đó anh không nói câu nào lẳng lặng bỏ đi.



Cô cho rằng anh cuối cùng đã mất đi tính nhẫn nại, lại không ngờ là anh đi tìm đồ ăn cho cô.



Trong lòng có chút chột dạ.



Ưng Hy thấy ánh mắt cô có gì đó không đúng, bản chất cảnh giác của người quân nhân trỗi dậy, cô ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.



"Đại đội trưởng." Ưng Hy đứng dậy chào.



Diệp Bạc Hâm nghĩ, cô có cần phải đứng dậy chào hay không.



Tập Vị Nam lạnh nhạt đáp một tiếng, đến nhìn cũng không nhìn lấy một cái, toàn bộ đều nhìn Ưng Hy.



Ưng Hy thấy trong tay anh đang xách vật gì đó, liền biết điều dọn dẹp lại chiếc bàn nhỏ, quay người nói với Diệp Bạc Hâm mau nghỉ ngơi cho khỏe lại, thấy trong người không khỏe, ngày mai có thể xin cô nghỉ phép một ngày.



Diệp Bạc Hâm ngây người ra, cô không muốn nghỉ ngơi, so với việc phải đối mặt với Tập Vị Nam, cô thà đi tập luyện còn hơn.



Nhưng mà Ưng Hy chỉ là nói với cô một tiếng vậy, không để cô có cơ hội nói lại, nói với Tập Vị Nam không có việc gì nữa, cô xin phép đi trước.



Tập Vị Nam thờ ơ gật đầu, từ đầu đến cuối, anh đều không giải thích với Ưng Hy vì sao mình lại xuất hiện ở đây.