Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 99 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Diệp Bạc Hâm nhắm chặt mắt, trong miệng vẫn tràn ra một chút mà rên rỉ đau khổ, cả mặt xanh mét.



Tập Vị Nam nắm chặt hai tay của cô, vừa lau đi bọt trắng tràn ra trên miệng cô, vừa hạ giọng gọi cô.



Trên khuôn mặt trầm ngâm tuấn tú nhỏ xuống từng giọt nước, ánh mắt hung tợn.



Diệp Bạc Hâm chỉ còn cảm giác cả người đau đớn, bụng dưới quặn thắt, cổ họng tràn ra mùi hôi thối sặc lên đến mũi.



Lạnh... toàn thân lạnh cóng...



Tay chân bắt đầu co rút lại, đau đến mức cô muốn lăn lộn khắp nền đất để làm dịu bớt cơn đau.



Bỗng nhiên, một cái ôm ấp áp ôm cô vào lòng.



Hơi thở quen thuộc



Một giọng nôn nóng mà chất phác vang lên bên tai cô, mơ màng mà lại thần bí.



Mắt hé mở, đón lấy những giọt mưa, ánh mắt lại nhòe đi.



Lúc xa lúc gần, từ từ cũng nhìn rõ.



Trong miệng cô gào lên, mỗi một tiếng đều khiến anh như mềm lòng đi.



Khó chịu đến mức lục phũ ngũ tạng đều dồn đống lại với nhau, Diệp Bạc Hâm trong lòng quặn quại nổi đau, nhìn thấy gương mặt anh, trong chớp mắt nước mắt cô chực tuôn trào.



Bây giờ... sợ cái gì, cô đều quên cả rồi, cố gắng rướn thật to đôi mắt lên.



Giọng Tập Vị Nam rất trầm, mưa vẫn nặng hạt rơi xuống đất, át cả tiếng của anh, cô chỉ nhìn thấy đôi môi anh mấp máy, lại không thấy anh nói gì.



Trước lúc ngất đi, khuôn mặt trầm ngâm trên đỉnh đầu, lập tức biến sắc đi.



Tập Vị Nam hai tay run lẩy bẩy, lúc bế cô lên, suýt chút nữa cả người nã xuống đất.



Mức độ dị ứng với thịt bò của cô, đến lúc này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.



Anh đã từng chính mắt thấy cô ăn nhầm thịt bò, nôn mửa không ngừng, mặt tái xanh, toàn thân co rút lại, nhờ đưa đến bệnh viện kịp thời mới không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ dặn sau này phải lưu ý, nếu lần sau đưa đến bệnh viện trễ, có thể nguy hiểm đến mạng sống.



Nằm ở bệnh viện ba ngày, truyền dịch liên tục, đến cả tay đều tái xanh, sưng phù.



Hôm nay... biểu hiện này của cô ấy giống hệt lần trước...



Cô gái ngốc! Không biết đó là thịt bò sao?



Tập Vị Nam hối hận đã không kịp thời ngăn cản.



Ưng Hy cách hai người họ gần nhất, nhìn Tập Vị Nam vóc người cao lớn loạng choạng một lát, súyt nữa ngã nhào, cô ta hết sức ngạc nhiên.



Anh gượng đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng, không còn để ý đến hình tượng.



Xoay người lại, từ phía cạnh người cô chạy đi, bùn trên mặt đất văng đầy ống quần của anh



"Đội Trưởng..."



Ưng Hy hoàn hồn lại, tim đập loạn xạ.



Trong mắt anh chỉ nhìn thấy người phụ nữ trong lòng, đến cô ta gọi anh đều không phản ứng lại.



Tập Vị Nam chạy liền một mạch, quần áo trên người đều hoàn toàn ướt mem.



Tới phòng y tế, trực tiếp đẩy cửa xông vào.



Quân y trực ban đang ăn cơm tối, nghe thấy tiếng thình thịch, cánh cửa bỗng nhiên dao động.



Tên nhãi ranh nào dám đạp cửa của anh ta? Chán sống rồi sao?



Quân y đứng bật dậy, nét mặt giận dữ.




Anh ghì chặt người cô, không dễ để cô tỉnh lại, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô.



Dáng vẻ ấy của Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm cơ bản không chấp nhận được.



Xa lạ đến đáng sợ, khoảnh khắc ấy, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là bỏ chạy.



Ánh mắt trong veo lúc đầu của Diệp Bạc Hâm từ từ biến đổi đi, lửa giận như những con sóng xô vào nhau, chất chồng trong con ngươi đen nhánh.



Cô kinh ngạc trừng mắt lên, lấy hết sức đẩy tay Tập Vị Nam ra.



Cô co người vào bên tường, đôi tay nắm chặt tấm ga giường màu trắng, liều mạng lắc đầu.



"Anh... anh đừng qua đây..."



Chuyện ngày hôm đó để lại trong lòng cô một bóng đen tâm lý quá lớn, trong thời gian ngắn cô căn bản không thể lấy lại tinh thần được.



Nơi đó nhỏ hẹp khép kín, lại yên tĩnh đến đáng sợ, cô có thể nghe thấy tiếng nở nặng nề, và cả ánh mắt trầm lặng lạnh lùng của anh.



Dù cho vừa nãy trước khi ngất đi, cái ôm của anh đã khiến cô thấy an tâm, cô lưu luyến hơi ấm mà anh mang tới.



Nhưng không có nghĩa khi cô tỉnh lại, có thể quên đi sự điên cuồng đó.



"Đừng sợ, lại đây..."



Tập Vị Nam biết cô đã nhớ ra chuyện của ngày hôm đó, cố gắng kiềm lửa giạn trong lòng, ánh mắt dịu dàng, đưa tay về phía cô, giọng nói rất nhẹ nhàng.



"Anh đi đi!" Diệp Bạc Hâm không những không cảm kích, còn chỉ tay về pgiá tấm rèm, giọng nói gần như sắp khóc.



Ngón tay cứng đơ, ánh mắt hung dữ, rất nhanh, lại bị thay thế bởi sự dịu dàng, cam chịu.



"Hâm Nhi, anh sẽ không làm hại em..."



Sau khi thử từ bỏ, lại cũng không quát tháo cô như vậy, cách nhau năm năm, vậy mà không cảm thấy xa lạ.



Dường như trong xương cốt, dòng âm thanh lưu luyến, khiến cô cảm thấy rất thân thuộc, đầu bỗng nhiên đau nhói, giống như bị bổ ra.



Những thứ ẩn sâu từng chút từng chút lộ ra trên mặt nước, cô không muốn chấp nhận, nhắm mắt kiềm nén nỗi sợ hãi.



Cô đột nhiên che đầu lại rên rỉ, Tập Vị Nam mặt biến sắc, cố để không dọa cô, anh nghiêng người về trước kéo cô vào lòng



Tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nói nhỏ vào một bên tai, "Ngoan, không sao cả, anh ở đây..."



Hâm Nhi... Hâm Nhi... Hâm Nhi...



Tại sao lại thân thuộc như thế, rốt cuộc là ai đã từng gọi cô như vậy?



Quâ đau, trái tim dường như bị ai xé ra, chẻ thành hai nửa.



Đừng gọi nữa, đừng gọi cô như thế...



Diệp Bạc Hâm òa khóc, trong đầu không ngừng vang vọng những âm thanh đó đến mức cô suýt nữa ngã quỵ.



"Câm miệng! Không cần gọi tôi như thế... đừng gọi tôi như thế..."



Tiếng khóc nức nở như đâm vào ngực Tập Vị Nam.



Sửng sốt nâng khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt của cô lên, ánh mắt rã rời, giống như đang giằng co với cái gì đó.



Tập Vị Nam hoảng rồi, vỗ vỗ vào má cô.



"Hâm Nhi, sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"



Đôi mắt chớp chớp, dừng lại trên mặt cô, Diệp Bạc Hâm mắt đỏ hoe gào lên.



"Tôi bảo anh đừng gọi nữa!"