Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 98 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Diệp Bạc Hâm không nói gì, những giọt lệ đọng lại trong đôi mắt lã chã rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.



Những ngón tay xương xương thon dài nắm chặt lại, toàn thân run run lên.



Tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng, như con thú nhỏ bị thương, ánh mắt lưỡng lự.



Duy Mật kinh ngạc cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, tách từng chút yừng chút ra.



"Cô rốt cuộc bị làm sao vậy, đừng dọa tôi chứ?"



Đã từng khi nào nhìn thấy cô khóc đến mức này? Luyện tập vừa khổ vừa mệt, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, đến cả vừa bắt đầu Ưng Hy cố ý làm khó cô, cũng chưa từng thấy cô khó chịu trong lòng.



Duy Mật bị dọa sợ chết đi được, ôm lấy hai vai cô, để cô dựa vào người.



Diệp Bạc Hâm đến nói cũng không nói ra lời, không ngừng nức nở, lòng bàn tay hình như còn dính lại máu, vừa nãy trong nhà tắm cầm xà phòng chà xát lên tay suýt tý mất cả một lớp da, tới mức lòng bàn tay tỏa ra hơi nóng rát, cô mới chịu để yên.



Ngày thứ hai chính là ngày Thẩm Tư Á rời đi, cô đi ngủ rất sớm, nằm trên giường, nhắm mắt lại đều là ánh mắt điên cuồng của Tập Vị Nam.



Hơi mơ màng, lập tức bị cảnh dao đâm vào bụng làm giật mình tỉnh dậy, đêm nài cũng rơi vào cơn ác mộng như vậy.



Duy Mật không hỏi ra được gì, còn ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý với cô, không mang chuyện vừa nãy nói với bất kì ai.



Sáng sớm tỉnh dậy, nhiệt độ cơ thể cô bất thường, mặt đỏ bừng bừng, trùm kĩ mền, nghe nói trường bắn bên ấy có cuộc thi bắn súng nam, mọi người đều muốn đi xem xem, Diệp Bạc Hâm kiếm cớ người không khỏe, không đi nữa.



"Cô vẫn ôn chứ?" Duy Mật là người hiểu rõ nhất trạng thái không tốt của cô, có chút lo lắng hỏi: "Hay là tôi ở lại với cô?"



Diệp Bạc Hâm lắc đầu, giữ khoảng cách với anh ta.



Cô sợ Duy Mật phát hiện cô đang sốt, lại khuyên cô đến phòng khám sức khỏe.



Bây giờ, cô sợ gặp phải nhất chính là Tập Vị Nam, cô không có cách nào kiềm chế được sự hoảng sợ đối với anh



Hôm qua bụng anh bị thương, có lẽ sẽ đi đến phòng khám, nếu như gặp phải, cô không dám tưởng tượng...



Lê từng bước nặng nề, cô đến cả tầng sĩ quan cùng không dám đến gần, trực tiếp đi thẳng đến bãi tập đợi Thẩm Tư Á.



Hai người đồng nghiệp nam thay cô kéo vali, chiếc xe quân đội đã đợi sẵn phía ngoài căn cứ.



Diệp Bạc Hâm đi cùng bọn họ, vì lí do bị sốt, khuôn mặt hơi đỏ, Thẩm Tư Á không hề nhận ra cô có gì đó không bình thường.



Hai người bước chầm chậm lại



"Ey, hai người cãi nhau à?" Thẩm Tư Á không giấu được vẻ tò mò.



Diệp Bạc Hâm đơ người, ngón tay hơi run run.



Đôi mắt hơi cuối xuống, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.



Không hỏi ra được gì, Thẩm Tư Á biết điều chuyển đề tài khác.



Xe quân đội được gửi tới đang đậu ngoài căn cứ, bọn họ lúc đi còn sắp xếp kiểm tra lại, Diệp Bạc Hâm bây giờ là một phần tử bộ đội, không đi được, cô chỉ tiễn đến cửa rồi dừng lại.



Thẩm Tư Á ôm cô một cái, thì thầm vào tai cô: "Bạc Hâm, tôi thấy Tập Vị Nam thật sự quá tốt, ít nhất cũng không làm gì sai với cậu. Cậu đấy, cứ luôn để lý trí thắng cảm xúc, kiềm nén tình cảm của bản thân, vì vậy mới bị mấy thứ đấy che mắt rồi "



"Có vài người, một ngày bỏ lỡ, hối tiếc cả đời."



Hiếm hoi lắm, Thẩm Tư Á mới nói ra mấy lời triết lý như thế, nếu không phải xảy ra chuyện như hôm qua, Diệp Bạc Hâm nhất định sẽ chịu nghe, thậm chí còn sẽ trêu đùa cô.



Thế nhưng hiện giờ...



Hàng mi chớp chớp, hơi chay mày.
Đứng trong mưa, môi đều tím tái cả rồi, nhưng vẫn nhát quyết không ăn.



Quý Giản Ninh lắc đầu cười, "Cái tính ngang bướng này, đủ cho anh ăn một bình rồi."



Tập Vị Nam đột nhiên ngoảnh đầu lại hỏi anh ta: "Đó là thịt gì?"



"Thịt bò." mặc dù thắc mắc Tập Vị Nam sao lại hỏi một câu như thế, nhưng Quý Giản Ninh vẫn phải dựa trên tình hình thực tế mà nói.



Không quan tâm là thịt gì, đã là thịt sống thì hình như đều khong khác biệt gì nhau.



Tập Vị Nam có thể không hiểu, anh rất lâu rồi không tự mình mang theo binh, mà còn rất ít khi tham gia vào chương trình tập luyện trong bãi tập.



Nhưng bọn họ mỗi năm rèn luyện tân binh ăn thịt sống, đều là thịt bò như nhau.



Vì vậy Quý Giản Ninh mới buộc miệng nói ra.



Chẳng ngờ Tập Vị Nam sắc mặt có chút biến đổi, hạ giọng trách mắng một hồi.



Quý Giản Ninh sững người một lát, chưa kịp phản ứng trở lại, Tập Vị Nam đã toan xông ra mưa đi vào bãi tập.



"Anh điên rồi?" Quý Giản Ninh túm anh lại, nghiến răng nói: "Một tháng đều nhịn được, anh bây giờ muốn đi ngăn cản? Ưng Hy và hai nữ quản giáo đều ở đấy, anh đường đột đi tới, sẽ khiến bọn họ nghĩ thế nào? Tôi không hiểu nổi mấy người, làm gì không có chuyện lại đi kiếm chuyện, vừa bắt đầu sáng tỏ thân phận đã tốt rồi, Ưng Hy cũng sẽ không tính cô ấy đi vào sát hạch."



Tập Vị Nam ánh mắt dữ dằn, trên mặt đầy vẻ sốt ruột, "Cô ấy dị ứng với thịt bò, tôi không quản nổi nhiều như vậy rồi."



...



"Ọe..."



Diệp Bạc Hâm nhoài người ra phía trước mà nôn, mấy thứ ăn khi sáng đều nôn ra hết, bị nước mưa ngấm vào khuôn mặt xanh mét đi, môi biến thành màu tím, cả người đều co giật không ngừng.



Bởi vì rất gầy, bàn tay da bọc xương, ngón tay bấu chặt xuống vũng bùn, tay cứng đờ không động đậy được.



Cảm giác này, giống như là tai họa ngập đầu.



Khó chịu đến mức khiến cô muốn bất tỉnh đi.



Ưng Hy lúc đầu cho rằng cô ăn không nổi thịt sống, từ từ lại phát hiện ra có gì đó không đúng.



Trước mắt tối sầm lại, cô nhắm mắt lại ngã quỵ xuống vũng nước, hàng lông mi rung rung, cả người vẫn co giật không ngừng, từ đôi môi tái nhợt sùi ra bọt trắng.



Ưng Hy hơi rùng mình, vừa định lên trước xem thử đã xảy ra chuyện gì.



Một trận cuồng phong quét qua, có người động tác nhanh hơn cả cô, dáng người cao to quỳ gối xuống đất, quân trang trên người chưa bị ướt, đậy áo mưa, một bên mặt lạnh lùng điển trai, rõ ràng chiếu thẳng vào tầm mắt.



Anh cắn chặt môi, nét mặt hiện rõ vẻ nôn nóng, dang tay ôm chặt người vào lòng.



Ánh mắt mất bình tĩnh như vậy, Ưng Hy trước giờ chưa từng nhìn thấy, trước mặt người ngoài, anh luôn thờ ơ xa cách, cô ta thường nghĩ, có lẽ tính cách anh là như thế, không ai và chuyện gì có thể làm xao động đến cảm xúc của anh.



Bây giờ xem ra, hình như cô ta sai rồi.



Mười mấy ngày trước, anh khiến Ưng Hy nổi nóng, bây giờ...



Ưng Hy dừng bước, không thể tưởng tượng được mà trừng mắt lên nhìn.



Trong lòng thắt lại, không giống như hơi lạnh đang lan tràn khắp ngực cô.



Anh... Anh lại không hề ngại bẩn...



Ngón tay thon dài lau bọt trắng trên miệng cô, đôi môi mở ra, không biết đã nói những gì bên tai cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.