Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 97 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tập Vị Nam lặng lẽ ôm cô, trái tim đập lên xuống dữ dội, cô đột nhiên ngoan ngoãn im lặng khiến trong lòng anh nổi lên bất an, kéo theo cảm xúc luống cuống.



Đầu dựa trên chiếc cổ trắng ngần của cô, hơi khép mắt lại, hơi thở nặng nề từng chút từng chút phả trên người cô.



Sau một thời gian dài, Diệp Bạc Hâm không cử động, đôi chân bị anh đè xuống, máu trong cơ thể dường như bị đóng băng, tay chân lạnh ngắt.



Hơi thở của anh dần dần nhẹ hơn, thì thầm vào tai cô, “Em rốt cuộc tức giận cái gì?”



Cổ họng Diệp Bạc Hâm khô khốc, đôi tay bên hai bên người siết chặt.



Trầm mặc khiến Tập Vị Nam tìm không được điểm đột phá.



Từ từ nới lỏng bàn tay che mắt của cô.



Lúc nãy, anh mất kiểm soát.



Không muốn nhìn ánh mắt khiến anh đau lòng kia, trắng đen rõ ràng trong đôi mắt, cái lành lạnh lạ lẫm đang từ từ xâm nhập vào phổi anh.



Đôi mắt của cô rất đẹp, ngay cả khi không trang điểm, không có kẻ mắt, làn da trên mắt tinh tế có tính đàn hồi, lông mi đen dày mịn, hai vệt mỏng nằm trên hai mí mắt khép kín.



Không có bàn tay lớn che đi, ánh sáng chiếu xuyên vào mắt.



Trong một khoảnh khắc bối rối trong lòng xẹt qua.



Trong phòng khách, có môtn sự im lặng yên tĩnh kỳ lạ... còn có trên người Tập Vị Nam phát ra hơi thở lạnh lẽo...



Nhàn nhạt, giống như hương vị của hoa cỏ đang phát triển mạnh dưới ánh sáng mặt trời.



Diệp Bạc Hâm ngồi đối diện với anh, cùng Tập Vị Nam duy trì một khoảng cách.



Khép nửa mí mắt, ngay cả lông mày cô cũng khinh thường nhăn lại.



Tập Vị Nam ngồi thẳng, bàn tay to có khớp xương rõ ràng đang đặt trên đầu gối, đột nhiên đưa lên phía trước... mười ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay càng nắm chặt càng trắng.



Trái tim Diệp Bạc Hâm hơi nghẹt lại, bộ não không kịp phản ứng, cơ thể đã phản xạ có điều kiện lùi ra sau.



Đồng tử Tập Vị Nam như tinh hải, dâng lên sóng lớn.



Đôi môi mím chặt thể hiện sự giận dữ của anh.



Tay phải của Diệp Bạc Hâm đặt trên cổ tay trái, nhẹ nhàng xoa.



Ngăn cách một bàn trà, Tập Vị Nam căn bản không thể xoa giúp cô.



Bởi vì anh cúi thân người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, tay áo trượt xuống, để lộ ra vết sẹo bị bỏng.



Đôi mắt nửa khép của Diệp Bạc Hâm run nhẹ, hơi nâng lên, trong lòng lúc này không phải là một hương vị.



Đè xuống vị đắng không ngừng ở cổ họng, cô mấy máy môi.



Đôi mắt sâu Không thể tưởng tượng được.



“Vì sao muốn kết hôn với em?”



Tập Vị Nam vô cùng kinh ngạc khi cô vừa mở miệng là câu hỏi này, chẳng lẽ biểu hiện của anh vẫn không rõ ràng?



Không lập tức trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cau mày, “Mấy ngày hôm nay tránh mặt anh, cáu gắt với anh, chính là đang vướng mắc vấn đề này?”



Cáu gắt?



Trong mắt anh, trong mắt anh cô chính là loại con gái vô duyên vô cớ cáu gắt?



Vì sao không tìm xem lý do ở bản thân, lại cho rằng cô đang vô cớ gây sự?



Không có gió làm sao có sóng, nếu như lương tâm anh không hổ thẹn, vì sao muốn lừa cô?



Diệp Bạc Hâm nở nụ cười cay đắng, “Có phải cảm thấy tuổi không còn nhỏ, bên cạnh không có người nào thích hợp, còn em lại không tệ, lúc anh đang suy nghĩ kết hôn, em lại ngu ngốc đem bản thân dâng lên?”



Cô vẫn còn để tâm.



Lúc đầu không quan tâm hậu quả, bây giờ tự nhận hậu quả.
“Không, đừng...”



Diệp Bạc Hâm khủng hoảng lắc đầu, muốn đứng dậy, nhưng anh đã ép tới rồi.



Cô sai rồi... không dám rồi, cũng không dám nữa...



Cô nức nở khóc thành tiếng, nắm chặt lấy cổ tay anh.



“Em yêu... anh đau...”Anh siết chặt lòng bàn tay cô, ấp úng trong vị trí lòng ngực anh.



“Oa oa... anh đừng như vậy, bình tĩnh một chút... sẽ xảy ra chuyện... sẽ phá huỷ anh...” cô khóc đến nỗi suýt chút nữa thở không ra hơi, “Anh buông dao đi được không? Em không nói nữa, sau này sẽ không nói ly hôn nữa.”



“A...”



Máu tươi nóng ẩm nhuộm đỏ đầu ngón tay cô, tiếng cô hét lên kinh hoàng bị anh bịt chặt, đôi mắt kia loé lên ý cười, trong đồng tử cô mở to...



Phản chiếu một đôi tay trắng trơn, cầm cán dao, lưỡi dao đâm vào bộ quân phục loại vải màu xanh, nghe thấy “Xì”một tiếng, âm thanh dao đâm vào máu thịt, năm giác quan lập tức bị phóng to.



Não cô phát ra âm thanh vù vù, không dám tin trừng mắt nhìn bàn tay lớn bao phủ lên ngón tay trắng trơn.



Hai bàn tay nhuộm đầu máu, vừa tanh vừa dính, máu vẫn đang chảy ra.



Anh nắm lấy bàn tay cô, dùng lực đâm dao vào ngực anh.



Máu đỏ thẩm nhiễm đỏ bộ quân trang màu xanh lá, cũng nhuộm đỏ mắt cô.



Thời gian từ từ trôi qua, anh thấp giọng cười lên, máu từ miệng rơi trên xương đòn trắng của cô.



" Hãy nhớ, sau này tức giận thì hãy tới đây, đừng lạnh nhạt với anh, cũng đừng nói lời tức giận kích thích anh, hử?"



Nắm lấy bàn tay cô siết chặt.



Nước mắt chảy ra, ướt đẫm trên ngón tay anh, anh cười nhẹ buông tay cô ra.



Tập Vị Nam điềm nhiên như không có việc gì đứng dậy, một tay ôm chặt ngực, mũi dao đâm vào một phần ba, không quá nghiêm trọng, nhưng động thái điên rồ của anh làm Diệp Bạc Hâm sợ hãi.



“Anh điên rồi!” Diệp Bạc Hâm thì thào, sững sờ nhìn tay trái nhuộm đầy máu nóng ẩm của anh, bước chân lảo đảo lùi về phía sau.



Cô cho rằng anh chỉ là doạ cô mà thôi...



Không ngờ rằng...



Anh lại...



Cô đang trưởng thành một lần nữa, nhìn thấy nhiều phong ba sóng lớn, cũng chẳng qua một cô gái hai mươi mấy tuổi, ở đâu nhìn thấy được loại trận chiến này...



Huống hồ còn là một người bên gối của cô.



Đột nhiên hoảng loạn, nhân lúc anh không chú ý, cô kéo đôi chân mềm nhũn, tuyệt vọng chạy ra ngoài.



“Rầm” một tiếng, thân ảnh của cô biến mất.



Tập Vị Nam nhìn cánh cửa, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt.



Nhìn máu tươi nhuộm đầy tay, sự điên cuồng hủy diệt trong đôi mắt, được thay bằng một vòng sắc bối rối.



...



Diệp Bạc Hâm dựa đầu đầy mồ hôi vào sát cánh cửa, thân người trượt xuống, ngồi trên mặt đất.



Trong phòng ngủ chỉ có một mình Duy Mật, những người khác đều ra ngoài chơi đùa rồi.



“Cô làm sao vậy?Sắc mặt khó coi như vậy?” Duy Mật hoảng hốt nhìn cô.



Nghe thấy âm thanh, Diệp Bạc Hâm nâng ánh mắt vô hồn lên.



Đột nhiên cô thấy trong mắt cô có màu đỏ, Duy Mật từ trên giường nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt cô.



“Này, nói chuyện đi chứ, ai bắt nạt cô?” Mắt cô vừa nhìn liền biết đã khóc, nghĩ tới những ngày hôm nay cô có chút không đúng, trái tim Duy Mật đột nhiên nhảy lên, âm thanh cũng cao lên rất nhiều.