Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 96 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Đặng Viễn run rẩy gõ cửa phòng, trong thời gian đợi, trái tim một trận đập lên xuống.



Hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt lắm, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân nặng nề, nắm cửa chuyển động, Đặng Viễn chuẩn bị tốt tinh thần tiếp nhận lửa giận.



Tập Vị Nam mở cửa ra, một thân quân trang bao bọc cơ thể cao đẹp, ống quần giấu trong đôi ủng quân sự, khuôn mặt lạnh lùng mạnh mẽ kiên quyết.



Trong nháy mắt trào dâng, dường như có một ánh sáng rạng rỡ rơi xuống.



Đôi mắt trong veo hơi lạnh, đường nét quai hàm bó chặt.



Một tay đặt trên cửa, tư thế cao thẳng, mở một nửa cánh cửa.



Người anh kẹt trong khe cửa mở ra.



Sau lưng Đặng Viễn không có người, ánh mắt lướt qua đông lạnh.



“Thủ trưởng... chị... chị dâu nói... nói cô ấy mệt rồi, vì vậy...” da đầu Đặng Viễn cứng ngắc đối diện với ánh mắt ma mị lạnh lùng của Tập Vị Nam, ấp a ấp úng báo cáo.



Bàn tay nắm chặt, anh ừ nhẹ một tiếng, quay người đóng cửa “Cạch”.



Đôi mắt Đặng Viễn trưng trưng nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, âm thanh dao động đến mức sàn nhà cũng rung động.



Mất một lúc mới tỉnh lại, không thể tưởng tượng nổi sờ sờ đầu mũi.



Thủ trưởng đây là... nổi giận rồi?



Đi theo bên cạnh anh mấy năm, mặc dù biết rõ anh đối với người khác lạnh lùng, xa cách, nhưng những lễ tiết cần có anh đều làm được, ai nhắc tới Tập sư trưởng quân khu B không phải bật ngón cái lên, khen ngợi anh đối với người ngoài tử tế và lịch sự.



Lại nghĩ đến buổi tối hôm trước trên sân tập luyện thỉnh thoảng gặp chị dâu, thái độ chị dâu lạnh lùng thờ ơ, hai người dường như giận dữ tới mức không được vui vẻ cho lắm, lúc nãy thủ trưởng gọi anh đi tìm người, sắc mặt chị dâu hơi nặng nề, không muốn phản ứng với anh, liền tìm một cái cớ cũng rất qua loa.



Đặng Viễn nhìn ra cô không muốn tới, vì vậy trên đường về đều nghĩ phải nói với thủ trưởng như thế nào, không ngờ thủ trưởng giận cá chém thớt với anh, tự mình đóng cửa hờn dỗi.



...



Hơn hai giờ chiều, thời điểm nóng nhất vào giữa ngày, quả cầu lửa vàng kim ở góc Tây Nam toả ra, đẩy ra tầng mây, từng sợi ánh sánh nóng bỏng xuyên qua bầu khí quyển, lại không làm suy yếu nhiệt độ.



Trong căn cứ huấn luyện, truyền tới một âm thanh la mắng, kèm theo là một loạt tiếng súng.



Khói tràn ngập trong không khí, bầu không khí căng thẳng lơ lửng trong không gian.



Những nữ quân nhân mồ hôi nhỏ giọt, mái tóc ướt nhẹp dính trên trán, trên khuôn mặt phủ một tầng đỏ ửng, mồ hôi từ lỗ chân lông chảy ra, kết dính lại thành những viên ngọc trai lớn, từ gò má thon gọn lăn rơi xuống.



Dọc theo quai hàm, rơi vào trong bộ quần áo gọn gàng.



Lửa đốt cháy trên lưng, bộ quân phục nóng rát bọc bọc lấy cơ thể, dính trên người, nóng bỏng khó chịu khiến người ta không chịu được mà nhăn mày.



Cách đó không xa, hai người đàn ông thân hình cao lớn đứng đó, nhìn chằm chằm vào những nữ quân nhân trên sân tập.



Một người đường nét anh tuấn sắc sảo sáng sủa, đôi mắt sâu như biển cả, lúc bình tĩnh giống như mặt biển trong đêm tối khảm ánh sao lung linh, lúc dậy sóng dường như dâng lên một cơn sóng cuồng phong.



Một người khuôn mặt tinh tế, làn da trắng noãn, đôi mắt đào hoa phát ra ánh sáng huỳnh quang, khoé miệng nhếch lên một ý cười, trên cơ thể mặc một thân quân trang, sự quyến rũ tự nhiên mà người khác không có.



Nhìn người phụ nữ lần này tới lần khác rơi trên mặt đất, khẩu súng cầm trên tay bay ra, cô theo tình thế bò lên phía trước, ngón tay vừa chạm vào khẩu súng, sau lưng liền bị người chà đạp lên, khuôn mặt tinh tế lộ ra thần sắc đau đớn.



Quý Giản Ninh không thể chịu được cảnh tượng tàn nhẫn, mở to mắt ra.




Môi răng quyến luyến, anh thô bạo cướp đoạt mùi hương của cô, mang sự tức giận nhẫn nhịn, còn có nỗi sợ hãi mất đi.



Diệp Bạc Hâm không ngờ tới anh lỗ mãng như vậy, vừa tức giận vừa phẫn nộ, tuyệt vọng đánh đập vào lòng ngực anh.



Anh không quan tâm, để cho cô đánh đập, trong mắt mang một chút bi thảm.



Tay... vô lực trượt xuống...



Cô thanh tỉnh trừng to đôi mắt, so với mê ly của anh, đủ để khiến người khác trái tim băng giá.



Vì sao... vì sao muốn ép cô...



Cô sợ, thật sự sợ... sợ bản thân rơi vào...



Tâm trí vố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng trong lòng dâng lên làn sóng kinh hãi, đem cô chôn vùi chặt chẽ.



Tập Vị Nam khép lại nửa mắt, trút hết lửa giận, động tác từ từ nhẹ nhàng xuống, ngón tay run rẩy xoa nhẹ cái cổ thon đẹp của cô, dọc theo động mạnh chính nhẹ nhàng vuốt ve.



Lúc tình cảm lên cực độ, chần chừ đối với đôi mắt thấm hàn khí của cô, toàn thân cứng đờ.



Cơ thể cao lớn thẳng tắp bao phủ lên cơ thể cô, ngón tay bơi nhẹ, che đôi mắt cô lại.



Người con gái trong vòng tay thoạt đầu vùng vẫy, dần dần bỏ cuộc, để mặc anh tự đòi hỏi.



Tẻ nhạt vô vị.



Tập Vị Nam nếm được hương vị của từ này.



Cô đang âm thầm chống cự.



Nếu như hôm nay anh dám làm cứng, với tính cách tuyệt tình của cô, sợ là không có cơ hội quay về.



Tập Vị Nam nghẹn ngào thống khổ một tiếng, nắm tay anh đấm mạnh vào tường phía sau tai cô.



Toàn thân cô chấn động, anh vùi trong cổ cô, hơi thở nóng bỏng nhuộm đỏ làn da trắng nõn của cô.



“Anh xin lỗi...” Anh thì thầm nhẹ nhàng, nhưng cố chấp không bỏ bàn tay che mắt cô.



Bàn tay bên người của Diệp Bạc Hâm nắm chặt hơn, ánh sáng lọt qua các khe hở của ngón tay anh, làm giảm đi độ sáng, biến thành màu hồng nhạt.



Lần đầu tiên trong đời, cô muốn khóc to, muốn ôm chặt anh, chất vấn anh vì sao, vì sao khiến cô động lòng, vì sao muốn lừa cô.



Cô thật sự rất ghét...



Hình ảnh nước mắt như mưa, chỉ một lần trong tâm trí cô.



Niềm kiêu hãnh của cô không cho phép cô giống như một người đàn bà đanh đá vừa đánh vừa chửi.



Có chút vết thương 、có chút đau đớn, chỉ có thể tự mình trị thương, nhưng không thể xé miệng vết thương ra, phơi bày ra trước mặt mọi người, muốn có được sự thương hại của đối phương.



Ánh mắt từ từ nhắm lại, ép những giọt nước mắt nóng ẩm quay về.



Hai người yên lặng dựa sát vào nhau, rõ ràng là chỉ cách một lớp quần áo mỏng, trái tim lại cách xa ngàn vạn dặm.