Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 95 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Quý Giản Ninh từ sân huấn luyện quay trở lại, một thân mồ hôi ướt đẫm, là mùa hè, quần áo ướt rượi dính sát vào cơ thể, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.



Cởi quần áo ra, cầm lấy áo quần ngủ, bước vào phòng tắm, mở đầu bình nước ra, để vòi hoa sen phun lên đỉnh đầu chảy xuống.



Ngón tay luồn vào trong mái tóc ngắn, vò một vòng, khép hờ đôi mắt làm giảm sự mệt mỏi trên cơ thể.



Nằm trên giường, điện thoại bàn trong phòng khách vang lên, anh nghi hoặc đứng dậy.



“A lô?”



“Quý tiểu đoàn trưởng, dưới lầu có người tìm, cô ấy nói cô ấy tên Diệp Bạc Hâm.”



Chị dâu?



Quý Giản Ninh ngồi ngay ngắn lại, “Kêu cô ấy đợi một lúc.”



Diệp Bạc Hâm tìm anh làm gì?



Bọn họ dường như không có giao thiệp gì.



Mang một bụng nghi hoặc, Quý Giản Ninh thay một chiếc áo sơ mi cộc tay 、quần soóc, mang một đôi dép lê bước xuống lầu.



Diệp Bạc Hâm đứng dưới một cây ngô đồng bêb ngoài hàng rào quân sự, bên cạnh có một cột đèn đường, nhưng những chiếc lá cây dày đặc, bao phủ hầu hết ánh sáng của đèn, cô lại đứng một bên lưng ánh sáng.



Quý Giản Ninh nhìn quanh một vòng mới nhìn thấy cô.



“Chị dâu, tìm tôi có việc gì sao?”



Hai từ chị dâu khiến cho Diệp Bạc Hâm nghe rất chói tai, mở miệng ra, muốn kêu anh thay đổi cách gọi, nhưng cảm thấy chuyện của hai người, không cần thiết phải dây dưa với người ngoài.



“Tiểu đoàn trưởng, tôi có chút việc muốn hỏi anh.” Ngữ khí xa lạ khiến Quý Giản Ninh có chút ngoài ý muốn, đặc biệt là cô gọi anh là tiểu đoàn trưởng, nhìn thế nào đều giống như phủi sạch quan hệ.



Gần đây không đắc tội với cô chứ?



Quý Giản Ninh choáng váng nửa ngày, cổ họng có chút khản đặc, ngứa ngáy, anh ho lên hai tiếng, cắn môi.



“Nhìn lời cùa chị dâu kìa, chúng ta là mối quan hệ gì chứ, khách sáo vậy sao? Có việc gì muốn hỏi, cứ việc hỏi, bảo đảm biết không giấu giếm.”



Quý Giản Ninh vừa mở miệng là chị dâu, lọt vào trong tai Diệp Bạc Hâm, nghe giống như châm biếm chế nhạo.



Sắc mặt nặng nề, lại không thể phát ra.



Ánh mắt hơi thấp xuống, “Anh có thể nói cho tôi biết, trong gia đình Tập Vị Nam có người nào không?”



Ánh mắt Quý Giản Ninh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, “Sao vậy, lão đại không nói tình hình gia đình với cô?”



Có nói, nhưng cô không tin.



Diệp Bạc Hâm bất động thanh sắc lắc đầu, “Báo cáo kết hôn là do anh làm, anh chắc chắn cũng biết rõ trước khi kết hôn, tình trạng hai người chúng tôi như thế nào.”



Cô cười một lúc, “Nhắm mắt cưới chồng mà, nhất thời cao hứng, cũng không hiểu rõ gia thế của đối phương, mặt của người lớn cũng chưa gặp qua, có chút buồn cười.”



Cũng thật buồn cười, bây giờ cô cảm thấy bản thân bị lừa rồi.



Dừng lại một lúc, cô hít một hơi sâu rồi nói tiếp: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hiểu rõ anh ấy hơn, tôi chỉ biết người anh như vậy, không thể chủ động chọn ra vấn đề gì, tôi lại không dễ dàng tha thiết mong chờ truy hỏi anh ấy, sợ anh ấy nghĩ nhiều.”




Trái tim Tập Vị Nam co lại, chăm chú liếc nhìn hai má có chút tái nhợt của cô.



Vừa thấy hai người như vẻ xa lạ, đặc biệt là ánh mắt Diệp Bạc Hâm cố ý lộ vẻ xa cách, ngay cả chào hỏi cũng là chào hỏi cấp trên.



Tiêu Thuần cho rằng cô đang để ý có hai người ngoài bọn họ, cười ha ha lôi kéo Đặng Viễn, biết điều cùng chào tạm biệt Tập Vị Nam.



Tập Vị Nam nhếch môi, những suy nghĩ ầm ầm phát điên trong lòng ngực anh, ngón tay run rẩy, nắm lấy năm ngón tay cô.



Diệp Bạc Hâm thoát khỏi ý thức rụt tay lại, tay rút về đưa ra sau lưng.



Phản xạ có điều kiện mạnh mẽ khiến đầu ngón tay Tập Vị Nam hơi cứng ngắc, trong lòng trở nên ngột ngạt, anh không nói lời nào nhìn hai má thon gọn của cô, đôi môi mím chặt, lông mi run run.



Cô đang kìm nén tức giận, từng sợi tức giận đang chảy trong ngực cô, thậm chí máu huyết còn sôi sùng sục lên, xông lên não bộ.



“Tôi đi trước đây.” Tay nắm chặt nắm đấm, khoé mắt hơi rủ xuống, lảo đảo một bước.



Âm thanh lạnh lẽo cho thấy sự hờ hững bất mãn, đôi mắt sâu của Tập Vị Nam ngày càng đen hơn, âm trầm có thể giọt ra nước.



Bàn tay to siết chặt cổ tay của mảnh mai của cô, hơi dùng lực, kéo cô qua, đứng đối mặt với anh.



“Làm sao vậy?” trong đồng tử trấn ép cơn giận, cô có thể phát cáu với anh, có thể bộc trực thẳng thắn với anh, nhưng anh không thể chịu đựng được cô một lời cũng không nói, thậm chí còn lạnh nhạt với anh.



Nguyên nhân tức giận ở đâu, anh đều không biết rõ, làm sao đi giải quyết vấn đề?



Cô thích đem mọi chuyện đặt trong lòng.



Nhưng anh là người đàn ông của cô, không thích cô cái gì cũng không nói với anh, tự mình đâm vào ngõ cụt, khiến hai người ngày càng xa cách.



Lông mày Diệp Bạc Hâm cứng đờ, ánh mắt rơi bàn tay nổi đầy gân xanh của anh, nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như muốn vặn đứt cổ tay cô.



“Đại đội trưởng, chú ý hình tượng một chút, bị người khác nhìn thấy chúng ta lôi lôi kéo kéo không hay.”



Giọng nói lạnh lùng, mang chút trào phúng, đâu đâu cũng lộ ra ngôn ý khó chịu của cô, hơn nữa còn không liên quan tới anh.



“Từ từ nói chuyện.” Anh không biết đã đắ tội với cô lúc nào.



Đặng Viễn chưa bước đi xa nghe thấy hai người nói chuyện, hai mặt nhìn nhau.



Đây là làm sao vậy, giận dỗi?



“Đại đội trưởng, hy vọng anh không đặt quan hệ cá nhân lên trên công việc, tôi không chịu được tin đồn nhảm nhí.” Diệp Bạc Hâm di chuyển cổ tay, “Buông tay.”



Mặc dù là ban đêm, nhưng phía xa xa của sân tập luyện còn có vài người chạy bộ, Tập Vị Nam cũng không muốn làm tới xấu mặt, từ từ buông cổ tay cô ra.



Ánh mắt rủ xuống, nhìn cổ tay trắng mịn in lên một vòng màu đỏ, là anh lúc nãy dùng lực bóp mà ra, con ngươi run run.



Ngón tay trượt lên trên, “Có đau không?”



Diệp Bạc Hâm bất động thanh sắc lùi lại, lần này một lời cũng không nói, quay người men theo đường tới doanh trại chạy đi.



Bàn tay trống rỗng vẫn còn trong khoảng không, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, Tập Vị Nam hận không thể kéo cô quay lại, đây là quân đội, anh không thể làm như vậy.



Cả một đêm, Tập Vị Nam trằn trọc trở mình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đều là bóng lưng dứt khoát quay người của cô, anh sợ hãi toàn thân mồ hôi lạnh.