Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 140 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Lạc Thời đứng dậy, cuối đầu chỉnh lại cửa tay áo.



"Đúng rồi, anh gọi cho quản lý phụ trách hạng mục này, bảo anh ấy đến ký hợp đồng."



Trợ lý ngẩn người, "Bây giờ?"



Thế này không phải là cố ý chọc tức người ta sao?



"Hay là đợi đến năm sau?" Lạc Thời ngước mắt nhìn anh ta, nheo mắt tỏ vẻ nham hiểm.



Diệp Thanh Vũ đi tới phòng họp, sắc mặt không được tốt, trợ lý từ khu văn phòng chuyên thuộc đứng lên, không nói gì cả.



"Có chuyện gì?" Diệp Thanh Vũ cầm tài liệu đập xuống bàn làm việc của cô.



Trợ lý nhìn cô một cái, chỉ vào trong phòng làm việc, nói: "Tổng giám đốc, vừa nãy thư ký mà Lạc tổng đưa tới đã vào phòng làm việc của cô, vì là người của Lạc tổng đem tới, cô ấy lại kiên quyết đòi vào, chúng tôi quả thật không chặn được..."



Trợ lý giọng càng lúc càng nhỏ đi, Diệp Thanh Vũ chau mày: "Lạc Thời từ lúc nào đã đưa tới một thư ký?"



Trợ lý ngẩn ngơ, mặt biến sắc, lẽ nào anh ta làm sai rồi, nhưng cô ấy quả thực đã đi cùng Lạc tổng tới, hơn nữa còn nói là thư ký của Lạc tổng.



Anh từ lúc vào công ty đã đi theo tổng giám đốc Diệp, luôn là trợ thủ đắc lực của cô, quá hiểu Lạc tổng là vị hôn phu của tổng giám đốc Diệp, vì thế mới thả cho một cô gái đi vào.



"Cô ấy... vừa nãy từ phòng làm việc đi ra... có gì không đúng sao ạ?"



"Diệp Bạc Hâm!" Diệp Thanh Vũ hạ giọng chửi rủa, đang trước mặt trợ lý, ném "Thịch" một tiếng lên cửa của phòng làm việc.



Diệp Bạc Hâm ngồi tại vị trí chuyên thuộc của Diệp Thanh Vũ, bàn làm việc trước mặt sắp xếp sẵn một máy tính của Đài Loan, còn có ipad đời mới nhất của apple, bao da màu đỏ, quả nhiên rất phù hợp với gu của Diệp Thanh Vũ, rất lố lăng!



Chồng tài liệu trước mặt đã phân loại gọn gàng, kẹp tài liệu màu xanh, kẹp tài liệu màu đỏ, kẹp tài liệu màu xám, Diệp Bạc Hâm không kịp nhìn.



Tiện tay giở ra đọc, xem lướt qua nhanh chóng, trong mấy phút ngắn ngủi, đã nắm được cơ bản những hạng mục lớn trước mắt của Diệp Thị.



Nghe thấy âm thanh đóng cửa vang trời truyền đến, Diệp Bạc Hâm biết Diệp Thanh Vũ quay lại rồi, nhấp nhấp đôi môi, lại đến đầu cũng không ngẩng lên, lạnh lùng tiếp tục đọc.



Diệp Thanh Vũ tức đến mức toàn thân run rẩy, mấy sợi tóc mai rơi xuống bên má, đôi mắt lại lạnh lùng, giống như người phụ nữ tùy tiện đâm thủng đôi chân trên bàn làm việc, xấc xược ngả người trên chiếc ghế xoay.




Người khổ cực ngàn ngàn vạn vạn, ai lại có thể hạnh phúc hơn ai mấy phần.



Rất nhiều trẻ em bị xâm hại tình dục, cô nhi viện ấy bị người khác vạch trần ra, Ở một mức độ khác cũng được xem là may mắn với những đứa trẻ ấy, ít ra, chúng đã thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng trong bóng tối, lại còn bao nhiêu vụ dơ bẩn như vậy nữa, chúng không có cách nào cầu cứu thế giới bên ngoài, chỉ có thể từng chút từng chút một mất đi hy vọng sống, mãi mãi vùng vẫy trong vực thẳm đen tối.



"Loại người này phải nên lôi đi bắn chết rồi, còn kháng án cái gì nữa? Chết mười lần cũng không đủ đền tội!"



Tô Hòa rốt cuộc vẫn còn tính trẻ con, vừa bước vào xã hội, mấy chuyện bẩn thỉu này gặp quá ít, vì thế cô ấy sẽ thấy bất bình... không giống như cô, đối với mấy chuyện thế này, đã quá quen rồi.



"Có lẽ, người này chỉ là kẻ chết thay." Diệp Bạc Hâm lạnh lùng thốt ra câu, Tô Hòa nghi mình đã nghe nhầm rồi, dừng những lời mắng chửi bất bình.



"Cô nói gì? Cái gì mà kẻ chết thay?"



"Không có gì." Diệp Bạc Hâm lắc đầu, có lẽ... cô không nên làm vấy bẩn sự đơn thuần của Tô Hòa.



Cuộc tấn công tình dục này, Thẩm Tư Á mấy ngày trước đã nói qua với cô rồi.



Thẩm Tư Á nghi ngờ, vụ án cô nhi viện, sau lưng còn có ẩn tình, những quan viên dính líu còn nhiều hơn nữa, rốt cuộc có hơn một trăm trẻ mồ côi ở cô nhi viện, có thể tiến hành phạm pháp với chúng, nhưng lại có thể dán miệng tất cả lại, từ trong việc kiếm chác món hời kết sù, một giọt nước cũng không lộ ra tiến hành nhiều năm như thế, không phải một tên quan chức là có thể làm được.



Sau lưng, liên kết thành một mạng lưới lớn, vì tiền mà mất hết nhân tính.



Diệp Bạc Hâm đã hỏi Thẩm Tư Á, cô ấy vì sao lại biết được?



Thẩm Tư Á nói, phơi bày vụ án này chính là một phóng viên tạp chí xã hội timi của bọn họ, vị phóng viên này tinh thần trọng chính nghĩa mãnh liệt, nhìn không thuận mắt bầu không khí không lành mạnh trong xã hội, dám đối đầu với quan chức, sau khi xảy ra chuyện, một quan chức nào đó thất thế, tổng biên tập cũng ngửi được mùi vị bất thường, bảo phóng viên ấy đừng tra thêm nữa, phóng viên ấy hình như không cam tâm, nhất định phải ràng buộc những kẻ đó bằng luật pháp.



"Tư Á, đừng lội vào vũng nước đục này, tôi không phải đang đùa với cậu, quá nguy hiểm rồi, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện."



Đối với mấy lời Diệp Bạc Hâm nói, Thẩm Tư Á khó mà không bác bỏ lại.



Hôm nay lại lần nữa xem được bản tin, Diệp Bạc Hâm trong lòng cảm thấy bất an, cảm thấy có gì đó không đúng, Thẩm Tư Á không phải người dễ bị thuyết phục như thế, dù cho có mạo hiểm, chuyện cô ấy muốn làm, nhất định sẽ dùng cả tính mạng để làm.



"Bạc Hâm, cô làm sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi vậy?" Tô Hòa hỏi.



"Không có gì, tôi đi gọi một cuộc điện thoại." Diệp Bạc Hâm xua tay, rời khỏi nhà ăn, liền gọi điện cho Thẩm Tư Á.