Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 141 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


"Tư Á, cậu bây giờ đang ở đâu?" điện thoại vừa kết nối, Diệp Bạc Hâm đã đổ ập xuống đầu mà chất vấn, cô quả thực lo lắng cho tính cách của Thẩm Tư Á, làm việc hoàn toàn dựa vào nhiệt huyết, hết sức liều lĩnh.



Tiếng còi ô tô vang đến bên tai, hình như còn kèm theo tiếng gió.



"Hơ, làm gì đấy? Tôi đang làm việc." âm thanh hòa cùng tiếng gió, xào xạc bên tai, âm lượng hơi nhỏ.



"Bên cậu có tiếng gì đấy?" Diệp Bạc Hâm chau mày.



Thẩm Tư Á nhấn vô-lăng một lát, chiếc xe rẽ thành hình vòng cung, lơ là hỏi: "Ừ, tôi đang lái xe, hôm nay gió hơi lớn, có phải là nghe không rõ không?"



Nói đến khúc sau, âm lượng bỗng to lên.



Diệp Bạc Hâm nghĩ thầm, hỏi: "Mấy ngày trước vụ án cô nhi viện đó, cậu bây giờ có phải đang theo dõi?"



Thẩm Tư Á dừng lại chút, bỗng bật cười ha ha, "Hết rồi, cậu yên tâm được rồi, tôi biết chừng mực."



Diệp Bạc Hâm ánh mắt nghi ngờ, "Nếu cậu nhất định phải điều tra, thì nói trước với tôi một tiếng, tôi giúp cậu, đừng có một mình tự đi vào chỗ nguy hiểm."



Sống tại Diệp gia, lại ở bên cạnh Tô Uyển, trên tay cô có một số trợ thủ nhất định.



Lại không được, cô có thể cầu cứu Tô Uyển, nhưng không thể để Thẩm Tư Á một mình gặp nguy hiểm.



...



Vượt ngoài dự đoán của Tô Hòa, công việc trên tay Diệp Bạc Hâm rất nhanh, năng lực học tập của cô rất mạnh, trước khi tan ca, cô kiểm qua một lượt phương án phân tích tòa nhà thương mại Mỹ Hóa, như thường lệ, một phân tích dự án cho đấu thầu tuần tới đã được thực hiện.



Đến An Bối Kỳ muốn làm khó cô cũng phải nghi ngờ nhìn cô mấy lần, ném ra mấy lời chua ngoa, cầm lấy bản phân tích hạng mục vừa làm xong quay ngoắt mông đi đến chỗ quản lý Lý tranh công.



Tô hòa vẫn còn rất bận bịu, từ một đống tài liệu ngẩng đầu lên, khuộn mặt giận dỗi.



"Bạc Hâm, đó là thành quả cả buổi chiều vất cả của cô, sao lại dễ dàng đưa cho mụ già ấy?"



Diệp Bạc Hâm từ trong ngăn kéo lôi ra một hộp trà mới, mở ra... rót vào trong ly, định đi đến phòng trà nhâm nhi ly trà, nghe bản tin, từ từ ngước mắt lên.



"Tôi vừa vào công ty, không cần phải bộc lộ tài năng, tránh bị người khác ghen ghét. An Bối Kỳ cho tôi cơ hội để rèn luyện, tôi muốn còn không được nữa. Cô ta chính là thấy tôi vừa mới vào, cho rằng tôi làm không được mới ném cho tôi. Phân tích phương án nếu đã hoàn thành rồi, đó là phải công nhận năng lực của tôi."



"Nhưng nếu không hoàn thành thì sao?" Tô Hòa vẫn lo lắng.



Diệp Bạc Hâm nhếch mày cười, nhìn về phía văn phòng quản lý đang đóng chặt cửa.
Tập Bị Nam chau mày, con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn ngũ quan thanh tú xinh đẹp của Diệp Bạc Hâm, "Anh thấy trời mưa rồi, em còn đang tăng ca, sợ em không mang theo dù nên đến đón em."



Giọng điệu thân thuộc, lời nói dịu dàng, giống như rót mật ngọt vào tai, dùng giọng nói trầm ấm đặc trưng của anh để nói ra, khiến người khác không kiềm được mà tim đập tình thịch.



Cô có một loại ảo tưởng, bọn họ giống như đã dắt tay nhau đi qua thời gian, hòa hợp về tính cách, trở thành duy nhất của nhau.



Diệp Bạc Hâm nín thở, giong nói đặc biệt nhẹ nhàng.



"Đến bao lâu rồi?"



Người đàn ông Tập Vị Nam này, trời sinh ra mang theo tính ép người khiến người khác khó mà xem thường được, vì thế đối diện với Tập Vị Nam... toàn bộ khí thế của Diệp Bạc Hâm đều biến mất đi đâu hết, hình như sắc mặt cho anh, đều là cô đang cố ý gây sự.



"Một lát rồi."



Cơn mưa lớn ở sau người bị thổi bay tới, Tập Vị Nam và Diệp Bạc Hâm mặt đối mặt, lưng quay về phía đường, thời gian nói chuyện, sau lưng đã ướt mưa.



Diệp Bạc Hâm nheo mày, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay cường tráng của anh, kéo anh lùi vào trong.



Tô Hòa ngờ nghệch nhìn hai người họ nói chuyện, cho đến khi Diệp Bạc Hâm dắt tay Tô Hòa, cũng lôi cô ấy vào, cô ấy mới từ từ tỉnh ra.



"Bạc Hâm, anh ấy... là ai thế?" Tô Hòa ghé sát tai Diệp Bạc Hâm hỏi nhỏ, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt lại hân hoan nhìn về phía anh, đụng phải ánh mắt của anh, lại lập tức thu ánh nhìn lại.



Diệp Bạc Hâm nhìn thấy phản ứng của anh ấy, trong lòng hơi không vui.



Người đàn ông trưởng thành, điềm đạm tỏa ra khí chất ngút trời như anh, dung nhan lạnh lùng, toàn thân trên dưới lộ ra khí thế thần bí, đi đến nơi đâu cũng thành tâm điểm, có phụ nữ bị anh mê hoặc, cô sớm đã quen rồi.



"Tôi... "Diệp Bạc Hâm suy nghĩ nên giới thiệu anh như thế nào, một là cô không thích đem chuyện riêng tư của mình chia sẻ với người khác, hai là không biết được suy nghĩ của anh.



Tập Vị Nam thu dù lại, vẫy vẫy nước, ánh mắt chằm chằm nhìn cô.



Thấy cô do dự, ngũ quan cương quyết dưới ngọn đèn lờ mờ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện... càng trở nên sâu sắc.



"Xin chào, tôi là chồng của cô ấy." Tập Vị Nam đột nhiên cất lời, hướng về phía Tô Hòa, anh không có thói quen bắt tay với người khác, xem lễ diễu hành của trưởng quan, thấy cấp dưới, là người khác diễu hành cho anh



"Ơ?" Tô Hòa trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ tiếng của mình nhỏ như thế, cũng bị anh nghe thấy, mà... anh nói gì cơ?



"Bạc Hâm, cô... cô... kết hôn rồi?" To Hòa lộ ra ánh mắt không dám tin vào sự thật