Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 161 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Bận rộn cả một ngày, Diệp Bạc Hâm thu xếp ổn thỏa tài liệu, đứng dậy đi đến văn phòng giám đốc, giơ tay gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng giám đốc lý bảo cô vào đi, cô mới nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.



Từ lần trước ở buổi đấu thầy của Trác Nam, phó tổng của Trác Nam khong biết vô tình hay cố ý nịnh bợ ông ta, giám đốc Lý lại rất ít khi làm khó cô, lượng công việc của cô cũng giảm xuống không ít.



Cô ngước mắt nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính một cái, 4 giờ 15 phút, không ngờ hôm nay chưa tan ca đã làm xong tất cả công việc rồi.



Diệp Bạc Hâm xoa xoa cái cổ đang ê ẩm, cầm lấy ly đi đến phòng trà để pha trà.



Phòng trà cung cấp miễn phí đầy đủ các loại trà, cà phê, nước giải khát, cô ngâm một ly trà, đứng tại cửa sổ tầng 17 nhìn xuống, xung quanh bốn phía tòa cao ốc tản ra khúc xạ nhiệt độ lên trên bức tường bằng kính, sự ồn ào náo động của thành phố được chôn giấu dưới vẻ phồn hoa.



Vừa về tới phòng làm việc ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh ôm tập chuyển phát nhanh tiến tới, lúc đi qua bàn làm việc của Diệp Bạc Hâm nói ngoài cửa có chuyển phát nhanh của cô, bảo cô đi kí nhận một lát.



Diệp Bạc Hâm đang xem phân tích án lệ, nghe thấy vậy ngạc nhiên ngước mắt lên.



Cô không mua đồ đạc gì, sao laii có chuyển phát nhanh của cô?



Mà cho dù là đồ cô mua, cũng không thể nào điền địa chỉ công ty vào cả.



Đây mới là tuần thứ hai cô đến công ty, ngoại trừ lần trước đi dự hội nghị đấu thầu của Trác Nam, sau đó vẫn chưa gặp gỡ với khách hàng nào khác, cũng không thể nào là khách hàng chuyển phát nhanh tài liệu gửi cho cô được.



Diệp Bạc Hâm ôm một bụng hoài nghi, cầm lấy thẻ công tác đi về phía cửa.



Một chàng trai shipper đứng ở cửa chờ, thấy cô bước ra liền nở một nụ cười, lôi ra bảng kí tên.



Diệp Bạc Hâm nghi ngờ liếc nhìn một cái, là loại hàng văn kiện, một túi giấy nhẹ, cô lập qua lật lại xem, không có địa chỉ người gửi, người nhận bỗng nhiên lại là cô.



"Cảm ơn nhé." Diệp Bạc Hâm kí tên nhận đồ, vừa đi vào trong vừa xé bọc đen bao phía ngoài bưu kiện, trong phong bì còn có một túi da bò màu vàng.



Cô tiện tay vứt chiếc bọc và phong bì vào trong sọt rác, quay lại chỗ ngồi.



Trong chiếc túi da bò là một xấp ảnh, ảnh điểm rõ ràng, gương mặt đang ngủ quen thuộc của người đàn ông đập vào mắt đầu tiên, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, được chiếu rọi dưới ngọn đèn màu da cam, dịu dàng mà gọn gàng, khóe miệng còn ẩn hiện nụ cười nửa có nửa không.



Trên mỗi bức ảnh, trừ người đàn ông cả người trần truồng, còn có một người phụ nữ dung mạo tinh tế gối đầu lên cánh tay anh ta, cánh tay trắng nõ nà ôm lấy eo anh, hai người quấn chặt lấy nhau, hết sức thân mật.



Người phụ nữ lộ ra đôi vai trần, quấn một lớp mền hờ hững được người đàn ông ôm chặt vào lòng.



Diệp Bạc Hâm mặt lập tức tái bệnh đi, ngón tya run rẩy, khuôn mặt kinh ngạc trân trân mắt nhìn, toàn bộ sức lực của cơ thể như biến đâu mất hết, yết ớt ngồi sụp xuống ghế, xấp ảnh trong tay rơi ào xuống đầy nền.
Anh nói tôi biết được chân tướng sẽ phát điên lên, quả nhiên anh vẫn là người hiểu tôi nhất, tôi thật sự sắp phát điên lên rồi.



Diệp Bạc Hâm nắm chặt bức ảnh trong tay, lần lượt nhấn từng số đã thuộc lòng, âm thanh lạnh tanh nhắc nhở rằng điện thoại đã tắt nguồn, những thứ quỷ quái quanh quẩn không ngừng.



Cô rũ cánh tay xuống, ngồi xụp xuống một góc sân thượng, hai tay ôm lấy má, đầu ngón tay không ngừng giữ mái tóc, ra sức lôi kéo lại, hình như làm như thế mới có thể giảm nhẹ cơn đau đầu.



Cô chợt rơi nước mắt, im lặng cắn chặt cánh tay, không để những tiếng nức nở vang lên.



Khóc mệt rồi, Diệp Bạc Hâm dựa vào tường, để cho gió thổi khô đi những vệt nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên những đám mây trên trời, lúc đó mặt trời đã hoàn toàn biến mất nơi chân trời, còn lưu lại những vệt nắng chói mắt.



Sau khi bình tĩnh lại, trong đầu từ từ hiểu ra.



Bọn họ đã quan hệ với nhau, là ai lén chụp lại, lại là ai đã gửi cho cô, mục đích là gì?



Khiến cô đau khổ, phá hoại quan hệ của hai người sao?



Nếu là như thế, vậy kẻ đứng đằng sau đấy nhất định là biết cô, còn rất thân thuộc với cô, hiểu được tính khí của cô, những tấm ảnh hình như để đánh bại cô.



Có khi nào là người phụ nữ đó?



Diệp Bạc Hâm bình tĩnh nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết trên bức ảnh, hồng hào khỏe mạnh.



Không... Diệp Bạc Hâm phủ định phỏng đoán của chính mình, Tập Vị Nam từng nói, người phụ nữ đó là chết rồi.



Diệp Bạc Hâm vuốt lên má, cầm chiếc điện thoại bị cô vứt bên cạnh lên, gọi cho Tô Cảnh Sâm.



"Cậu có phải đã sớm biết rồi?" điện thoại vừa kết nối, Diệp Bạc Hâm đi thẳng vào vấn đề, giọng khàn khàn, trong cổ họng giống như chứa đầy sỏi.



"Biết cái gì cơ?" Tô Cảnh Sâm bị câu nói không đầu không đuôi của cô là cho đầu óc mơ hồ, quay về phía sĩ quan đang cùng anh ta thương lượng chuyện diễn tập làm động tác tay ra hiệu, có ý bảo người đó đi ra ngoài.



"Cậu ngăn cản cháu và anh ta ở bên nhau, không đơn giản chỉ là vì không môn đăng hộ đối đúng không? Thực ra cậu sớm đã điều tra ra rồi, cậu biết cháu và anh ta đã từng trải qua một giai đoạn, cũng biết cháu vì sao lại chia tay với anh ta, cậu sợ cháu không chịu nỗi nên không dám nói rõ vưới cháu, nhưng lại không cam tâm trơ mắt nhìn cháu rơi vào hố sâu, bởi vì cậu hiểu tính khí của cháu sẽ không thể nào tha thứ cho anh ta."



Tô Cảnh Sâm sững sờ, tay cầm chặt điện thoại, trầm ngâm một lúc.



"Ai đã nói gì với cháu rồi?"