Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 162 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Tô Cảnh Sâm không phủ nhận, sự trầm ngâm của anh ta khiến đáy mắt Diệp Bạc Hâm tỏa ra lửa, những giọt nước mắt không dễ gì để kiềm chế lại tràn ra khỏi khóe mắt.



Khuôn mặt xinh đẹp hằn đầy những vệt nước mắt.



Cô gập hai chân lại, nép vào một góc, hai tay ôm lấy đầu gối, vừa cười vừa khóc.



"Cậu bây giờ vẫn muốn che giấu cháu sao? Nếu cậu nói sớm với cháu..."



Diệp Bạc Hâm nghẹn ngào, cô hít hít mũi, giơ tay lau đi dòng lệ đang lăn trên má.



Cô biết từ sớm thì lại thế nào đây?



Sẽ không đau lòng sao?



Cô có thể sớm rút lui không?



Đáp án đều là phủ định cả, một người sớm đã ở trong tim, làm sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được, giống như chiếc xương sườn thứ hai, cách tim gần nhất, không có chiếc xương sườn thứ hai ấy chống đỡ, người đã đổ sập rồi, mãi mãi không cách nào phấn chấn lên được.



"Cậu à, có phải cậu biết, sé có một ngày sau khi con biết anh ta từng lên giường với người phụ nữ khác, con mãi mãi sẽ không cho phép bản thân tha thứ cho anh ta, giống như lần đầu quyết định chia tay với anh ta vậy, cậu sợ cháu tổn thương, vì vậy tìm mọi cách để con rời khỏi Tập Vị Nam, đáng tiếc cháu quá ngốc, không tin vào người thân của mình, anh ta lại nói dối, cháu rõ ràng biết rằng anh ta đang nói dối, nhưng vẫn muốn cho anh ta cơ hội, lựa chọn tin tưởng anh ta, đợi anh ta chính miệng thừa nhận với cháu, nhưng thứ mà cháu đợi là gì đây?"



Diệp Bạc Hâm cảm xúc hỗn loạn, nói mãi nói mãi, nước mắt rơi lã chã khắp mặt, đưa tay che miệng lại, cô không muốn hèn nhát như thế, nhưng vì sao trong lòng lại rất đau, đến cả thở cũng giống như đang hút hết đi lí trí của cô vậy.



"Thứ cháu đợi chỉ là một trò cười, là cháu ngốc, vừa mới nãy, cháu còn muốn cho anh ta cơ hội giải thích, cháu sợ anh ta có nỗi khổ tâm gì đó, có lẽ cháu nên nghe anh ấy nói, nhưng... bên tai lại truyền tới tiếng động cơ lạnh tanh, tim của cháu từng chút từng chút thắt lại... cháu không còn cách nào thuyết phục được bản thân phải kiên trì rồi..."



Nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới giọng nói thê lương, Tô Cảnh Sâm quá hiểu cô rồi, những lúc thế này ngữ khí của cô càng bình tĩnh, càng cho thấy cô bị cảm xúc vây hãm, không thoát ra được, cũng không ai có thể kéo cô ra, cô đang vùng vẫy sắp chết...



"Rốt cuộc là ai nói bậy nói bạ gì với cháu, hay là... cháu đã nhớ ra gì rồi?" Tô Cảnh Sâm cẩn thận dè dặt hỏi tới, lúc này lại gấp gáp muốn rời khỏi quân đội, lập tức chạy đến bên cạnh cô, xem cô rốt cuộc đang có biểu cảm gì.



Chuyện anh ta lo lắng, cuối cùng cũng xảy ra rồi.



Sớm đã cảnh cáo thằng nhãi ranh Tập Vị Nam, giấy không bọc được lửa, nó lại khư khư cố chấp, nhân lúc anh bị vuớng víu công vụ, tụe mình xin nghỉ phép chạy về rồi.



Diệp Bạc Hâm lại hình như không nghe thấy Tô Cảnh Sâm nói gì, hoặc có thể nói, cô không cần Tô Cảnh Sâm thừa nhận, cô chỉ là không có cách nào thổ lộ được cảm xúc, cô muốn tìm một người để nghe cô nói.



Diệp Bạc Hâm hạ thấp giọng, "Mọi người đều biết, chỉ có cháu ngu ngốc... hơ hơ..."




Nếu như thật sự có báo ứng, vậy người xấu trên đời này đều tuyệt chủng cả rồi, sớm đã biến thành thiên đường rồi, nhưng ở bên trung đông, chính quyền không ổn định, cuộc sống nhân dân đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, không biết đến lúc nào sẽ bị mất mạng.



Anh ta nói gì sai? Xã hội này không cho anh cơ hội để làm lại cuộc đời, là bọn họ ép anh đi đến bước đường này, anh không mạnh mẽ thì chỉ có một con đường chết.



Cô đang sống trong xã hội pháp chế, tin vào pháp luật, nhưng những người như anh sống ở sát rìa biên giới, trong mắt trước giờ chưa từng có luật pháp.



"Tôi tàn nhẫn? Thế nào, là người của giới truyền thông, có phải cô cũng muốn vạch trần tội ác của tôi ra ánh sáng, để tôi phải ngồi tù?" Giang Diệc Đình nhìn cô lòng đầy căm phẫn, đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô ấy sao lại có thể ngây thơ như vậy, nếu luật pháp có tác dụng với loại người như bọn họ, thì anh ta sớm đã chết không có chỗ chôn thây rồi.



Thẩm Tư Á không ngờ anh ta lại nói như thế, sắc mặt tái mét.



Làm một người trong giới truyền thông, cô quả thực nên vạch trần tội ác của anh ta, vụ án cô nhi viện đó, cô đều nhìn không vừa mắt, rõ ràng biết là nguy hiểm vẫn lao vào, nhưng còn anh ta, cô đã từng tận mắt nhìn thấy anh ta giết người, thế mà... cô hình như chưa từng nghĩ phải tống anh vào nhà giam, để luật pháp trừng trị anh, để công bằng cho xã hội.



Cô lại bên trọng bên khinh như thế?



"Thẩm Tư Á, tôi nói cho cô biết, cô nắm được chuôi của bọn chúng, chuyện lần này, còn chúng sẽ không chịu để yên cho cô đâu, cô cho rằng chút mánh khóe ấy có thể lừa được bọn chúng? Báo cảnh sát thì sao chứ? Quan lại bênh nhau vẫn chưa nghe qua sao? Bọn chúng muốn giết cô, chỉ là chuyện nhỏ. Lần này viện trưởng cô nhi viện và tên quan chức ấy sa lưới, bọn chúng chỉ là kẻ chết thay, cô tin vào đám người ở cục kiểm tra kỉ luật bất tài đó ư? Mấy người bọn họ đều hiểu, nên đứng về phía nào mới đúng, nhưng có ai đứng ra làm chủ cho công lý không? Không! Xã hội này chính là đáng ghét như vậy. Cô muốn tự mình lật đổ bọn chúng ư? Nằm mơ."



Thẩm Tư Á càng nghe, sắc mặt càng trắng bệch ra.



Bạc Hâm cũng từng cảnh báo cô rồi, nhưng cô không cam tâm, bây giờ Giang Diệc Đình đem chuyện này từng chút từng chút phân tích ra, khiến cô nhìn rõ sự ngu xuẩn của bản thân.



Nhưng, nếu ai cũng né tránh, không ai chủ trương công bằng, vậy những kẻ coi thường pháp luật không phải càng thêm điên cuồng ngang ngược sao?



Thẩm Tư Á nhìn vào đôi mắt đầy sự chế giễu của anh ta, "Anh lẽ nào muốn tôi nhắm mắt làm ngơ?"



"Cái gì nên quản, cái gì không nên quản, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ, không có ai sẽ mãi mãi thay cô xử lý rắc rối đâu, cô cần học cách trưởng thành đi." Giang Diệc Đình nhếch môi, ánh mắt bình thản khiến người khác run sợ.



Thẩm Tư Á nói không nên lời, không ngờ cô lớn từng này lại bị anh giáo huấn như vậy.



"Chuyện lần này, tôi thay cô dọn dẹp, cô muốn bọn chúng thất thế, tôi sẽ giúp cô, nhưng chỉ một lần này thôi, sau này, tôi không nợ cô gì nữa, sau lần này, chúng ta không liên quan gì đến nhau. Cũng không cần phải gặp lại nhau nữa. Còn có lần sau, cô tự cầu phước cho mình đi. Trước khi làm chuyện gì nên động não một chút, đừng chỉ dựa vào nhiệt huyết."



Lúc Giang Diệc Đình nói câu này, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Tư Á, Thẩm Tư Á giọng khàn khàn hỏi lại: "Anh định giúp thế nào?"



"Hơ! Đương nhiên là lấy độc trị độc."