Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 184 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Kiêu căng thái quá, đàn ông sẽ cảm thấy vô vị.



Giang Diệc Đình buông đôi tay đang ấn giữa lông mày, vẫy tay hướng về bọn họ, “Các người đi trước đi.”



Giọng điệu của anh ta không dễ để xen vào, nói xong hai tay gập lại, giơ tay chống lên đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước cửa.



Thấy bóng dáng, bọn họ liền vội vã đứng dậy, lúc đi qua Thẩm Tư Á, không tránh khỏi những ánh mắt liếc nhìn cô.



Thẩm Tư Á nghiêng người, hít thở nhẹ nhàng.



Cô không sợ Giang Diệc Đình, không tỏ ra không sợ những người này.



Lại gần bọn họ, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn.



Giang Diệc Đình sắc mặt lạnh lùng, dường như mệt mỏi đến cực độ, thân hình cao to trầm lặng ngồi trên ghế sofa, trong tận ánh mắt như giấu kín một chuyện gì đó.



Anh không nói năng gì, chỉ nhìn cô.



Thẩm Tư Á bị anh nhìn đến ngứa ngáy da đầu, cô cắn môi, do dự một lát mới nghĩ ra cách để diễn dãi.



“Giang Diệc Đình, tôi muốn liên lạc với bên ngoài, tôi không phải là đầy tớ của anh, tôi không thể cô lập với bên ngoài!”



Vừa nãy gặp Hạ Thiên Cửu, cô mới biết Giang Diệc Đình sai người chặn tín hiệu khu vực này, hơn nữa bọn họ còn có những máy móc truyền tin chuyên dụng, không tiếp nhận những ảnh hưởng của khu vực.



Giang Diệc Đình đứng dậy cười lạnh nhạt, hai tay xỏ vào túi, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới.



“Tôi nhớ là bây giờ cô muốn có một thanh phận rõ ràng, cô ở đây sống nhờ ở đậu, cô dựa vào cái gì mà hung hăng với tôi? Thẩm Tư Á, ngoài tôi ra không ai có thể giúp nổi cô đâu.”



Giang Diệc Đình đến bên cạnh Thẩm Tư Á, duỗi tay véo lấy cằm hất đầu cô ngẩng lên.



Thẩm Tư Á muốn lùi về sau, bị anh ta kéo eo lại, sắc mặt Giang Diệc Đình hơi giận dỗi, dùng lực kéo lấy eo cô, cô liền ngã vào người anh ta.



“Giang Diệc Đình! Buông tôi ra.” Thẩm Tư Á lòng đầy căm phẫn, ánh mắt trong veo nổi lửa, từng câu từng chữ hùng hổ hăm dọa.



Giang Diệc Đình lạnh lùng nhìn cô, cặp mắt màu nâu với những tia sáng đầy mạnh mẽ.



Thẩm Tư Á vừa vùng vẫy vừa khiêu khích, “Cho dù tôi chết thì liên quan gì đến anh? Giang Diệc Đình, là ai đã nói không còn tình nghĩa gì với tôi, hành động bây giờ của anh sẽ làm tôi hiểu lầm rằng anh vẫn còn quan tâm đến tôi đấy.”



Giang Diệc Đình khựng lại, cặp lông mi dài rủ xuống che đi sự háo hức cuồn cuộn trong tận đáy mắt.



Thẩm Tư Á nhân cơ hội đẩy anh ta ra, cặp mắt không hiểu sao đau nhói, sắc mặt từ từ tối dần lại.



Đối với anh ta... cô ít nhiều vẫn có kỳ vọng.



Bao nhiêu lần nói bản thân từ bỏ, nhưng mỗi lần vướng víu tới anh, cô vẫn sẽ không chịu nổi động lòng...



Thẩm Tư Á xoay mình cười lạnh nhạt, cô đặt tay lên nắm cửa, hạ mắt xuống.
Điều làm người ta hiếu kỳ đó là vị hôn thê của Lạc Tam Thiếu đang che giấu cuối cùng là thiên kim tiểu thư nhà nào lại lấy được lòng của công tử thường có mối quan hệ bất chính này, càng hiếu kỳ hơn vị hôn thê bí mật của Lạc Tam Thiếu.



Diệp Thanh Vũ nhau mày, để điện thoại sang một bên, trong lòng mặc dù không muốn trêu đùa với Lạc Thời, lại cố gắng chịu đựng.



“Màu sắc món ăn ở đây rất đặc sắc, tôi nghĩ hợp với khẩu vị vủa Lạc tổng.”



Lạc Thời nhếch mày, cởi áo vest ngoài ra đưa cho người hầu đứng bên cạnh.



Sau khi ngồi xuống, Lạc thị cẩn thận cởi khuy nút trên tay áo, mọi cử chỉ đều tao nhã đến mê người.



Giống với thân phận bọn họ, từ nhỏ được giáo dục, làm cho bọn họ bất cứ lúc nào đều có lễ nghi.



“Gọi Lạc tổng xa lạ quá nhỉ?” Lạc thời cầm menu, mỉm cười hơn trên khóe môi, “Làm sao nói mối quan hệ của chúng ta là hôn thê hôn phu chứ, hôm nay nếu cô lấy thân phận kinh doanh mời tôi đi ăn...”



Lạc Thời ngẩng cặp mắt đen nhánh lên, trong ánh mắt không có ý cười đùa, anh ta gấp menu lại, “Tôi nghĩ chúng ta không nhất thiết phải ăn cơm, tối nay tôi hủy hẹn chỉ là muốn được nhìn mặt của vị hôn thê mình, nói thế nào nhỉ, tiền không thể kiếm được nữa, hay là bỏ qua tiền bạc mà cảm nhận được vị hôn thê, vậy thì là sai lầm lớn rồi.”



Lạc Thời nghiêng người, chăm chú nhìn thẳng Diệp Thanh Vũ, “Cô nói xem?”



Diệp Thanh Vũ không biết Lạc Thời đang nghĩ gì, tâm tư của người này thật sự rất sâu xa, cô không thích tiếp xúc với Lạc Thời, vì Lạc Thời thích khống chế toàn bộ, thích bỡn cợt lòng người, mà cô... chơi không nổi.



Lạc Thời thấy sắc mặt cô trong chớp mắt biến đổi, chỉ cười nhẹ một tiếng, chống tay lên bàn đứng dậy.



“Diệp Thanh Vũ, cúi đầu với người khác thực ra cũng không khó đến vậy, phụ nữ có lúc mềm yếu một chút, ngược lại sẽ làm người khác thương hại. Đừng kiêu căng như thế! Đàn ông thích chinh phục loại phụ nữ như cô đấy, nhưng kiêu căng thái quá, đàn ông sẽ cảm thấy vô vị, hiểu chứ?”



Lạc Thời nói xong, không nhìn lại Diệp Thanh Vũ xoay người rời đi.



Diệp Thanh Vũ cầm khăn giấy trong tay, sau khi do dự, cô nhìn Lạc Thời quay đi, cô biết rằng bây giờ chỉ có Lạc Thời đầu tư vào Diệp thị, Diệp thị mới có thể trở lại, bỏ qua cơ hội lần này, Diệp thị khó mà đổi đời.



“Đợi một chút!”



Diệp Thanh Vũ nghe thấy thanh âm đau lòng của mình, tất cả bối rối biến thành cơn giận dữ mạnh mẽ, sắc mặt đỏ ửng lên.



Cô bỗng đứng dậy, ngón tay bấu lấy góc bàn, nhìn bóng lưng của Lạc Thời, “Lạc Thời, giúp tôi một tay đi.”



Lạc Thời khẽ cười, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.



“Đại tiểu thư, Lạc Thời tôi chỉ là một thương nhân, thương nhân từ trước đến giờ không mua bán, Diệp thị hôm nay gặp tình trạng gì trong lòng cô cũng hiểu rõ...”



Lạc Thời đang thương thảo điều kiện, đào một cái hộ để cô nhảy vào, cô hiểu.



Diệp Thanh Vũ từ từ nhắm mắt lại líu ríu, “Anh muốn gì?”



Nụ cười trong đáy mắt của Lạc Thời càng mãnh liệt hơn, anh ta thích nhìn thấy dáng vẻ con mồi bị dồn đến bước đường cùng.



“Kết hôn với tôi...”