Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 185 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Đèn vừa lên, thành phố bắt đầu cuộc sống về đêm.



Trên bức tường của tòa cao ốc treo biển hiệu quảng cáo đèn led có hình ảnh đại diện của minh tinh.



Đèn đường rực rỡ sắc màu, xe cộ đông đúc ngược xuôi.



Cao ốc năm mươi lăm tầng, cách mặt đất một trăm sáu mươi sáu mét.



Gió đêm ùa đến với Diệp Bạc Hâm, cô bước qua hàng rào, hai chân lơ lửng, ngửa đầu nhìn lên màn đêm bao la.



Tóc con bám trước trán, đôi mắt lấp lánh như ngọc lưu ly, hàng mày cong cong tựa vầng trăng non.



Trong quang cảnh trời đêm nổi gió, làn thu ba e ấp thướt tha đa tình.



Trên đỉnh tòa nhà trọc lông lốc là căn cứ bí mật của Diệp Bạc Hâm.



Mỗi lần gặp chuyện khó nghĩ, cô lại thích leo lên sân thượng ngồi. Dưới chân là dòng người ngược xuôi không biết mệt mỏi, dường như cả thành phố bị cô giẫm đạp dưới chân.



Điện thoại bên tay không ngừng rung, chỉ cách nửa ngón tay là sẽ buông mình rơi xuống mặt đất cách đó trăm mấy mét, vụn vỡ trăm mảnh.



Diệp Bạc Hâm mặc áo màu xanh nhạt chất lụa lạnh, quần ống rộng màu trắng phất phơ trong gió.



Đôi mắt như vầng trăng non, phản chiếu bầu trời tối tăm, vẻ thuần khiết lẫn ngây thơ trong đó nhuốm một lớp u sầu.



Cánh cửa sắt bị đẩy văng, thật mạnh. Tiếng bước chân gấp gáp như mang theo cả nhịp đập trái tim ngổn ngang.



Tập Vị Nam tái xanh mặt mày, lồng ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt anh như băng giá ngàn năm, bờ môi mím thật chặt. Lòng lại không thể giấu được sự căng thẳng. Tay anh run lên lẩy bẩy, môi cũng lập cập run rẩy, giọt mồ hôi túa bên hai gò má, lăn dài theo đường nét sắc cạnh của anh.



Chiếc áo sơ mi màu xám ướt sũng, như thể anh vừa từ đáy nước ngoi lên.



Gió trên tầng mái lồng lộng, cô ngoái đầu lại, hai chân vẫn vắt vẻo ngoài không trung.



Cô cười nhạt, đôi mắt đẹp như biển sâu dậy sóng ngầm dạt dào dưới ánh trăng.



Chỉ một chớp mắt, cơ hồ sẽ theo gió mà đi.



Trái tim Tập Vị Nam cũng khẽ phập phồng run rẩy như tay áo cô phất phơ trong gió, máu huyết toàn thân như ngừng chảy.



“Hâm Nhi, đừng đùa nữa, đưa tay cho anh...” Hai chân Tập Vị Nam như đeo chì, mỗi bước tưởng chừng đang đi trên lưỡi dao. Âm cuối lẩy bẩy, người đàn ông chả gì là không thế, vậy mà vào giây phút này lại sợ sệt, sợ sẽ mãi mãi mất đi mối tình dấu yêu...



Anh cẩn thận tiến lại gần cô, không dám quá manh động, mồ hôi túa trên gương mặt, chực bôi nhòa tầm mắt anh.




Một người coi trời bằng vung mà cũng...



Cô không muốn tự tử, cô chỉ muốn giải phóng bản thân. Không nhận điện của anh là vì không muốn bị quấy rầy, ai ngờ anh lại đường đột xuất hiện, còn hiểu nhầm nữa chứ...



Cô thừa nhận, mình oán trách anh, nên muốn nhìn thấy anh phải cuống lên, để anh hiểu được cái cảm giác của tuyệt vọng.



Diệp Bạc Hâm khẽ cười, đưa tay vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của anh.



“Nhìn anh này, sợ thế này cơ à, làm sao em lại tự tử được? Rốt cuộc ai mới đồ ngốc?”



Gương mặt anh ướt đẫm mồ hôi, áo quần cũng sũng nước, bám vào làn da dấp dính. Tay Diệp Bạc Hâm được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, mắt anh ngầu đỏ, tự nhiên muốn bẽ gãy tay cô.



Nước trên mặt không rõ là mồ hôi hay là thứ chất lỏng khiến người ta phải mủi lòng kia.



Ánh mắt anh đau đáu nhìn vào mắt cô, chỉ cảm thấy cô thật gàn bướng: “Giờ thì em đã vui rồi?”



Cô khẽ nhắm mắt lại, vạt áo phất phơ trong gió, gò má có ánh đèn neon lấp loáng.



Cô se sẽ nói: “Anh nói chỉ cần em quay lại, anh sẽ đồng ý ly hôn, giờ vẫn giữ lời chứ?”



Nói chung là, người phụ nữ này thật sự không có trái tim.



Đôi mắt đen lay láy của Tập Vị Nam bình lặng đến đáng sợ, giận tột độ, trên gương mặt trắng nhợt, là nụ cười thất vọng nhếch lên.



Yêu từng ấy năm, anh thua mất rồi, thua bởi sự tự tin của bản thân.



Anh tưởng cô sẽ thay đổi, sẽ trưởng thành, thì ra bao nhiêu năm qua, trong lòng cô, anh vẫn là kẻ không thể tha thứ.



Tập Vị Nam chìa một cánh tay ấn chặt gáy Diệp Bạc Hâm, tay kia vòng qua hông cô, ghì chặt vào thân mình.



Anh cúi đầu, chặn đứng chiếc miệng bé bỏng luôn thốt ra những điều làm anh bực dọc.



Cắn mạnh lên bờ môi cô, vị tanh như gỉ sắt nồng nã vấn vít trong vòm miệng cả hai.



Diệp Bạc Hâm không vùng vẫn, thậm chí còn hé miệng, quấn lấy anh.



Tập Vị Nam đã mất đi lí trí, không nhận ra sự thay đổi ấy, chỉ liều mình tước đoạt hơi thở của cô.



Tập Vị Nam, vì em anh làm được đến bước này, vậy ngại gì mà em không đánh cược thêm một lần nữa?