Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 186 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Trong đồn cảnh sát, ánh đèn trắng sáng trưng rọi trên mặt người.



Có những cậu choai choai đầu nhuộm xanh vàng vào đồn vì đánh nhau, đứng xếp hàng ở góc tường, mặt ngáo nghênh khinh đời. Nếu không có gương mặt sứt sát sưng phù, thì tin rằng sẽ giống như diễn viên trong phim điện ảnh, thanh xuân phơi phới, bất khả chiến bại.



Cũng có nữ quái xế tông vào đuôi xe người ta, một chiếc Volkswagen cũ cũng chỉ mấy vạn bạc, mà cũng phải lôi nhau vào đồn. Nói ra thì nữ quái xế kia cũng ghê gớm, rõ ràng mình đâm vào đuôi xe người ta lại dám gân cổ lên cãi. Cho đến khi bị cảnh sát mắng cho một trận mới tiu nghỉu, bắt tay làm hòa.



Và cả... cặp đôi trẻ như bọn họ, nhảy lầu bất thành, người tốt bụng nào đó báo cảnh sát, chưa kịp nhảy lầu đã nghe tiếng còi hú inh ỏi. Sau đó cả hai được đưa vào đồn.



Anh cảnh sát trẻ tầm ngoài hai mươi đang ghi chép, đe cho cả hai một trận. Tuy người đàn ông ngồi trước mặt anh có sắc mặt sa sầm, vẻ không dễ đùa, so với thượng cấp của bọn họ hình như người này nom uy nghiêm hơn hẳn.



Diệp Bạc Hâm ngồi ở một bên, tay chống cằm. Thời gian gần đây tinh thần của cô không được vui vẻ, mắt hõm sâu, mặt hao gầy, chỉ có đôi mắt là có thần khác lạ.



Nhìn anh cảnh sát ngồi trước mặt, khóe miệng cô hơi cong cong, như thể tâm tình đang rất vui.



Trái lại, người đàn ông ngồi cạnh cô, mặc áo sơ mi xám đứng dáng, quần đen đơn giản, mắt mày sắc cạnh, gương mặt đanh lạnh, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, càng tôn lên thần sắc của con người.



“Lớn bằng chừng này rồi, có gì mà không giải quyết được, nhảy lầu thì hay ho lắm đấy à?” Anh cảnh sát thấy Tập Vị Nam không phải dạng vừa, bèn húng hắng vài tiếng, mày dựng lên, quay ra mắng Diệp Bạc Hâm.



“Các anh các chị có biết nửa đêm nhảy lầu, là gây bao phiền hà cho chúng tôi không? Riêng nhân lực, sức lực, phí xuất quân là đã cả một khoản chi phí rồi.” Anh ta thao thao bất tuyệt, lại khiến Diệp Bạc Hâm cảm thấy áy náy.



Ai bảo cô muốn nhảy lầu chứ, mầy người này nhầm nhọt hết cả rồi.



“Anh cảnh sát ơi, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, tôi không có ý định nhảy lầu.”



“Không nhảy lầu? Thế cô leo lên nóc nhà làm cái trò gì?” Anh cảnh sát thấy cô cũng không giống cảnh nghĩ quẩn, trái lại người đàn ông đi cùng từ lúc vào đồn đến giờ, chẳng nói chẳng rằng, mặt bàu bạu nom đáng sợ.



“Hóng gió, ngắm cảnh đêm.” Diệp Bạc Hâm nhún vai, cô nói toàn là sự thật.



Anh cảnh sát chưa từng gặp ai lại gan như Diệp Bạc Hâm, thông thường những người vào đồn, các anh chỉ cần dọa nạt mấy câu là họ trật tự yên thân ngay. Còn cô gái này lại trình bày đâu ra đấy, nói như thế hóa ra các anh lại đang quản chuyện đâu đâu à.



“Thế mấy người gọi cảnh sát làm gì?”




“Tập Vị Nam, dắt em theo với...”



Cô không muốn lúc anh đang ở bờ vực hiểm nguy, thì mình lại lo lắng ở nhà, không thể làm gì cho anh.



Dù cho cô không thể giúp đỡ anh, thì cũng muốn ở bên anh.



Với anh mà nói, vụ án này có lẽ chẳng có gì nguy hiểm, chỉ như một nhiệm vụ nhỏ nhoi, song cô muốn xem dáng vẻ anh lúc làm nhiệm vụ.



“Không được!” Tập Vị Nam lập tức từ chối không cần cân nhắc. Anh không thể để cô chứng kiến cảnh máu me ấy.



Cô là người con gái anh dùng cả tấm lòng để chở che, bàn tay anh đã vấy bẩn, không thể để vấy bẩn cả đôi mắt cô.



“Tập Vị Nam, em sẽ không gây phiền hà đâu. Em chỉ đứng từ xa nhìn thôi, không để mình gặp chuyện nguy hiểm, được không?”



Diệp Bạc Hâm đưa tay, áp lên mu bàn tay của anh, nhẹ nhàng nắm lấy.



“Kể cả anh không cho em đi, tự em cũng có thể bắt xe đến đó. Lúc ấy em không ở trong tầm mắt anh, anh có yên tâm được không?”



Ánh mắt Tập Vị Nam hơi xao động, định nói thêm gì đó, nhưng Diệp Bạc Hâm đã buông tay anh ra, vượt qua người anh đi về phía Lư Trạch Lâm.



Vốn dĩ nhìn thấy Tập Vị Nam thân mật vuốt má một cô gái, trong lòng Lư Trạch Lâm đã ngờ ngàng đến cực hạn. Lại thấy Diệp Bạc Hâm đi về phía mình, anh càng chẳng hiểu gì cả.



Diệp Bạc Hâm cười với anh ta, co chân ngồi vào xe.



Bấy giờ, Lư Trạch Lâm như hóa đá.



Trong đôi mắt đen của Tập Vị Nam là sự bất lực đầy ắp. Anh biết Diệp Bạc Hâm nói được làm được, để cô một mình bắt xe đến đấy, anh càng không yên tâm.



Diệp Bạc Hâm ngồi nhích vào chỗ bên trong, Tập Vị Nam không để mất thời gian, vỗ vai Lư Trạch Lâm rồi khom người lên xe: “Đi thôi.”