Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 187 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Trên đường, Lư Trạch Lâm nhiều lần liếc nhìn hai người ngồi băng ghế sau qua gương chiếu hậu.



Giữa cả hai chưa có cử chỉ gì thân mật, trong xe bật đèn, ánh sáng màu cam rọi xuống họ, gợi thứ ảo giác êm ấm.



Diệp Bạc Hâm nhàn tản chống cằm, ngắm trông phong cảnh vun vút lướt qua bên ngoài cửa sổ, bóng mờ loang loáng hắt lên gương mặt cô, không rõ đang nghĩ gì.



Ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt sắc cạnh của Tập Vị Nam.



Mắt anh chăm chăm nhìn xuống video mà Lư Trạch Lâm cho người phát trực tiếp từ đầu cầu đường Binh Tân.



Trong video, người thương thuyết đang cố gắng xoa dịu cảm xúc của tên tội phạm.



Xung quanh cầu được phân làn cảnh sát, gần mười giờ tối, người không có phận sự hầu như không xuất hiện trong hiện trường, xe cộ trên đường được sơ tán. Trên cầu chỉ có hơn chục chiến sĩ cảnh sát mặc cảnh phục đang duy trì trật tự.



Càng nói, tội phạm càng tỏ ra kích động. Hắn đứng bên mép cầu, dưới chân là con sông rộng.



Đèn đường trên cầu hắt sáng xuống mặt nước lao xao.



Gã tội phạm tay lăm lăm dao găm kề trên cổ người phụ nữ mang bầu. Cổ cô ta đã bị dao cứa rách, máu nhuộm đỏ vạt áo, vết thương vẫn đang rỉ máu, theo lưỡi dao nhỏ giọt xuống đất. Trên mặt đất đã tụ thành một vũng máu.



Sắc mặt người phụ nữ cắt không còn giọt máu, hoảng sợ thấy rõ. Phần bụng nhô lên, xem ra đã mang thai được chừng sáu, bảy tháng.



Người quay đứng xa, không nghe rõ họ đang nói gì, ống kính lại đang rung rung.



“Tên này là một tội phạm đã được tuyên án tử. Hắn và người phụ nữ này trước kia có quan hệ nam nữ. Hai năm trước người phụ nữ bị cha dượng cưỡng hiếp. Sau khi biết chuyện, hắn nổi máu điên, giết gã cha dượng cầm thú, trả thù cho bạn gái, phạm tội cố ý giết người, bị tuyên án tử hình, chờ hai năm thi hành án.”



Lư Trạch Lâm tường thuật lại sự việc một lượt, Tập Vị Nam hơi ngước lên, ánh mắt sắc bén lạnh giá chằm chằm nhìn gương mặt Lư Trạch Lâm.



Hai ánh mắt giao nhau, Lư Trạch Lâm lập tức hiểu anh đang nghĩ gì.



“Đứa bé trong bụng cô ta không phải của hắn. Sau khi hắn ngồi tù, mấy tháng đầu người phụ nữ vẫn đến thăm nom, sau đó bật vô âm tín. Chỉ trước đó mấy ngày, hắn biết được tin thông qua người đến thăm, thì ra chỉ trong vòng chưa đến nửa năm sau khi hắn vào tù, người phụ nữ kia đã cặp kè với một người anh em của hắn...”



Ánh mắt Diệp Bạc Hâm khẽ run run, cô quay đầu lại.



Nói đến đó, Lư Trạch Lâm hừ mũi: “Người đàn ông này vốn cũng có vợ con rồi, người phụ nữ kia tình nguyện làm tình nhân của hắn. Sau khi biết chuyện, tên này nghĩ mình bị lừa, tự cảm thấy tiếc cho bản thân, vốn dĩ tương lai đang có triển vọng, lại vì một người phụ nữ mà đứt gánh giữa đường. Nếu cô ta xứng đáng với những gì hắn bỏ ra thì cũng đành chấp nhận, đằng này cô ta lại sa ngã, cặp kè với anh em của hắn, đã làm tình nhân, lại còn mang thai đứa con của người kia.”



Diệp Bạc Hâm ngồi thẳng dậy: “Cho nên bây giờ anh ta vì muốn báo thù người phụ nữ này, nên mới bắt cô ấy?”


Diệp Bạc Hâm bất chấp sự ngắn cản của viên cảnh sát, vội vã lao xuống.



Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, ai cũng tưởng người phụ nữ sẽ bị lôi theo, nhưng gã tội phạm lại đẩy cô ta ra.



“Ùm” một tiếng, mặt sông dấy lên bọt nước.



Người phụ nữ được cảnh sát đỡ lấy, cô ta thảng thốt nhìn bàn tay đẫm máu, lại thất thần nhìn xuống mặt nước đã phẳng lặng.



“Xuống dưới vớt xác ngay.”



Có người hét lên với cảnh sát ở bên bờ sông, mọi người đều tất bật.



“A a a!” Người phụ nữ rú lên thất thanh, cô ta ôm đầu khóc nấc lên.



Đấy là người đàn ông mà trọn đời này cô ta đã mang tội với anh ta. Nhưng vào khoảnh khắc chí mạng sau cùng, anh ta lại cho cô cơ hội được sống.



Hai chân Diệp Bạc Hâm nhũn ra, cả người chao đảo.



Hành động của gã tội phạm, cô chứng kiến rõ mồn một.



Anh ta đẩy người phụ nữ ra khỏi vùng nguy hiểm, nên cô ấy mới không ngã xuống sông.



Lần đầu tiên trong đời cô tận mắt chứng kiến một sinh mệnh biến mất ngay trước mặt mình.



Và người kết liễu mạng sống của anh ta, lại là chồng cô,



Diệp Bạc Hâm ngồi trong xe đợi rất lâu, thi thể dưới sông được vớt lên, xe cảnh sát dần tản đi, người phụ nữ theo xe chở đến bệnh viện. Lư Trạch Lâm mới vội vàng quay lại.



“Anh ấy đâu?”



Diệp Bạc Hâm nhìn về phía sau anh.



Hai mươi mấy phút trôi qua, Tập Vị Nam vẫn không xuất hiện.



Lư Trạch Lâm hơi đăm chiêu, như thể không biết phải giải thích thế nào. Sau cùng xoa mũi, chột dạ ngồi vào ghế lái.



“Thủ trưởng nói, anh ấy về trước, nhờ tôi đưa cô về.”