Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 188 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Đồng tử Diệp Bạc Hâm hơi co rút, ý giận nghiêm nghị từ từ phủ lên, một tầng mỏng manh phủ đầy đôi mắt trắng đen rõ ràng.



Cô kéo cửa xe ra, bước tới một bên.



“Này, chị dâu cô đi đâu?”



Lư Trạch Lâm vội vàng cởi dây an toàn ra, cùng bước xuống xe.



Diệp Bạc Hâm nâng tay ra hiệu với anh, lắc lắc điện thoại trong tay.



Cô cô đứng bên cầu, gió thổi luồn qua má cô, ánh đèn bên cầu chiếu rõ đường nét trên mặt cô.



Phía cảnh sát đã dọn dẹp hiện trường, trên cây cầu to liên tục có những chiếc xe đi qua, từ bên cạnh người cô chạy qua.



“Anh ở đâu?” Diệp Bạc Hâm nhìn vào đèn neon lấp lánh ở cả hai bờ đằng xa, các tòa nhà cao tầng tỏa sáng với ánh sáng đầy màu sắc tuyệt đẹp.



Tập Vị Nam trầm mặc, vài giây sau truyền tới tiếng thở dài nhẹ.



Diệp Bạc Hâm nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia có tiếng gió thổi rì rào.



Anh vẫn chưa đi xa.



Nhưng mà, vì sao muốn trốn tránh cô?



“Nghe lời, để lão Lư đưa em về.”



Diệp Bạc Hâm toàn thân đều phát lạnh, cô cắn môi mềm “Tập Vị Nam!Em không muốn nghe lời biện cớ gì, em muốn gặp anh, bây giờ!”



Lư Trạch Lâm vừa dựa gần liền nghe cô một hơi la lên, cả người đều bị chấn động tại chỗ.



Dám la thủ trưởng, chị dâu này cũng quá dũng mãnh rồi!



Đây chẳng lẽ chính là nỗi sợ huyền thoại sợ vợ?



Không ngờ a, thủ trưởng mặt lạnh vậy mà còn có một mặt sợ vợ.



Lư Trạch Lâm như phát hiện ra bí mật gì đó, âm thầm từ cười trộm.



Diệp Bạc Hâm cắn răng nhấn nút tắt điện thoại, bực bội nhổ một sợ tóc, yên lặng nhìn mặt hồ.
Tô Nhuệ Dương khép mắt cũng có thể đoán ra là ai.



“Ông ngoại, ông làm sao biết là con?” Diệp Bạc Hâm quỳ người xuống, chống cằm nhìn đôi mắt hơi nheo lại của Tô Nhuệ Dương.



Tô Nhuệ Dương chỉ cười cười, vỗ vỗ đầu cô.



“Ngoài con ra, còn có ai đấm bóp tay cho ta?” nói tới đây, Tô Nhuệ Dương oán giận không ít, ông lật mặt hừ, “Các người a, đều là không có lương tâm, một tên hỏng sự vào trong quân đội, một đứa giúp ta quản lý công ty, còn có một đứa a, không biết làm cái gì, mấy tháng không thấy bóng người đâu.Người già rồi, bị người ta ghét rồi a, ngay cả nha đầu con cũng mấy tháng cũng không tới?”



Tô Nhuệ Dương là ba tháng rồi không nhìn thấy Diệp Bạc Hâm rồi, lần trước cô tới, Tô Nhuệ Dương đã ngủ say rồi.



“Ông ngoại, con sai rồi.” Diệp Bạc Hâm cúi đầu, đôi mắt đẹp đẽ trong sáng tràn đầy ý xin lỗi.



Tô Nhuệ Dương vịn tay đứng lên, Diệp Bạc Hâm cũng đứng lên theo.



“Được rồi, nha đầu con chỉ được cái giả vờ đáng thương.” Tô Nhuệ Dương hướng ra ngoài bước đi, bước vài bước không thấy Diệp Bạc Hâm đi theo, ông quay người lại nhìn cô “Còn ngây ra đó làm gì?Cùng ta ra ngoài dạo bộ!”



Diệp Bạc Hâm cùng Tô Nhuệ Dương tới làng rượu dạo một vòng, lúc quay lại trời đã tối rồi, vừa bước tới biệt thự, Diệp Bạc Hâm liền nhận được điện thoại của Tập Vị Nam.



Sắc mặt Diệp Bạc Hâm có chút biến hoá, cô đi qua một bên nhận điện thoại, cô để cho Tô Nhuệ Dương vào trước.



Tô Nhuệ Dương ý vị sâu xa nhìn cô một cái, Diệp Bạc Hâm đã bước đi, không nhìn thấy thần sắc của ông.



“A lô...” Diệp Bạc Hâm đè thấp giọng xuống, cô đang đứng dưới giàn hoa, sau lưng là cửa biệt thự.



“Làm sao vậy?Không tiện nghe điện thoại?” Tập Vị Nam nghe thấy giọng cô có chút lạ, dừng động tác trong tay lại, anh tắt máy tính, đứng dậy bước đến trước sân thượng, lông mày ẩn nhẫn co rút lại.



“Ách... không sao...” Diệp Bạc Hâm sợ Tô Nhuệ Dương nghĩ nhiều, có chút lòng dạ để đâu đâu hướng cánh cửa biệt thự nhìn vào, Tô Nhuệ Dương quả nhiên vẫn chống gậy đứng ở cửa.



“Anh có chuyện gì không?” Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Nhuệ Dương, Diệp Bạc Hâm có chút chột dạ, chỉ muốn nhanh chóng cúp điện thoại.



Tô Nhuệ Dương sức khoẻ không tốt nếu như để ông biết được cháu gái ông thương yêu đột nhiên gả đi rồi, sợ rằng trong lòng không chịu nổi.



“Em làm sao vậy?” Giọng nói của Tập Vị Nam trầm xuống vài phần, “Em bây giờ đang ở đâu?”



Tô Nhuệ Dương hướng Diệp Bạc Hâm vẫy vẫy tay, Diệp Bạc Hâm không nhận ra ngữ khí Tập Vị Nam có chút biến hoá, do dự một lát, đè thấp giọng nói: “Em đang ở nhà ông ngoại, không nói chuyện với anh được, ông ngoại đang gọi em, muộn một chút gọi điện cho anh.”



Diệp Bạc Hâm vội vàng tắt điện thoại, vuốt vuốt ngực, đợi nhịp thở trở lại bình thường, mới hướng về phía Tô Nhuệ Dương bước qua.