Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 190 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Sau khi thân ảnh của Diệp Bạc Hâm biến mất sau cánh cửa đại sảnh, Tập Vị Nam không lập tức lái xe đi, mà là rẽ vào một góc, hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt đen trầm, không mảy may một chút dịu dàng có lúc nãy.



Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, một tay đặt lên bệ cửa sổ, khuôn mặt không biểu cảm nhìn con đường đối diện không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên nheo mắt lại, đôi mắt đen sâu lộ ra ý lạnh rừng sâu.



“Tập tiên sinh...”



Tập Vị Nam thong thả thu lại tầm nhìn, có hai người đàn ông mặc vét đứng bên xe, tướng mạo bình thường, toàn thân lại lộ ra hơi thở kiêng cường.



Tập Vị Nam gạt tàn thuốc trên đầu ngón tay, “Tra ra chưa?”



Anh hôm nay mặc áo sơ mi trắng, cửa tay áo hơi hơi xắn lên, đường nét cơ bắp của cánh tay lưu loát lại ẩn hiện nhô lên.



Cổ áo mở ra hai cúc, thu hút ánh mắt nhất là vết màu đỏ trên ngực.



Hai người không nhịn được mà liếc mắt nhiều lần, muốn nói lại không thể, luôn bị vệt đỏ ấy thu hút ánh mắt.



Tập Vị Nam liếc mắt nhìn, không mảy may để ý, nhẫn nại đợi bọn họ.



“Điều tra được rồi, là một cô gái tên Lâm Tinh Âm, chúng tôi đi điều tra camera giám sát, ngày hôm đó cô ấy đứng trên hành lang chỗ đó, cầm lên một chậu cây trên mặt đất, vứt xuống dưới lầu.”



Chỉ là, làm sao có người ngu xuẩn như vậy, làm việc xấu cũng không giải quyết tốt hậu quả, vậy mà lưu lại camera giám sát.



Nhưng mà với loại thân phận như cô ta, sợ là không có năng lực xoá video.



“Lâm Tinh Âm?” Tập Vị Nam vốn dĩ khí chất trên người lạnh thấu xương, lúc này lại toả ra hàn khí, càng khiến lòng người khác lạnh lẽo.



Nếu anh không nhớ sai, Lâm Tinh Âm là cô gái có dây dưa với Hạ Dã Nhuận.



Vậy hành động này của cô ta dễ giải thích rồi.



“Cô ta không phải bị mù sao?”một người mù làm sao có thể nhìn thấy dưới lầu có người nào đi qua?Lại làm sao biết được dưới đất có chậu cây, còn chuẩn xác không có sai sót thời gian ném đồ xuống dưới?



Trừ phi... là giả mù!



“Tập tiên sinh, ở trong camera, cô ấy hành động tự nhiên, không giống bị mù, sau đó chúng tôi còn phát hiện một manh mối, phát hiện cô ấy mua chuộc một bác sĩ, mù vĩnh viễn gì đó, đều là bác sĩ làm chứng nhận giả cho cô.”



Tập Vị Nam có chút hứng thú, “Cô ta còn có loại bản lĩnh này, có thể mua chuộc bác sĩ?đại thiếu gia Hạ gia không có hồ đồ như vậy chứ.”



Hạ Dã Nhuận?



Bị một cô gái lừa rồi?




Tô Uyển đột nhiên cười lạnh, “Người trẻ các người có tình cảm mãnh liệt, lúc thích một người có thể thật lòng thật dạ, tôi thân là một người từng trải, rất hiểu rõ loại cảm nhận này.Nhưng mà... đừng đem lời nói nói đến quá tự mãn như vậy, cậu đối với sự mới mẻ của nó giữ được bao lâu? Bây giờ cậu có thể bảo vệ nó, nhưng mà có một ngày cậu chán ghét rồi, vậy nó ở trong Tập gia phải đối đãi như thế nào?”



...



Trước khi tan làm buổi trưa, Diệp Bạc Hâm đem công việc trong tay làm xong, cô thu dọn mặt bàn một chút, lúc này điện thoại vang lên.



Diệp Bạc Hâm cầm điện thoại tới phòng trà, sau khi đặt cái cốc xuống, lúc này mới nghe điện thoại.



“Tan ca chưa?” Giọng của Tập Vị Nam dịu dàng, Diệp Bạc Hâm nghe thấy trái tim ấm áp, đột nhiên cười lên.



“Còn mười phút nữa, anh tới rồi sao?”



Buổi sáng anh nói buổi trưa cùng ăn cơm, Diệp Bạc Hâm vốn dĩ không muốn anh chạy đi chạy lại, khỏi phải phiền phức, nhưng mà việc mà người này muốn làm, cô nói gì cũng vô dụng.



“Ừm, vừa đến.”



“Vậy đợi em một lát.”



“Được, muốn ăn gì?”



Diệp Bạc Hâm không thường ăn bên ngoài, đối với thức ăn không có nghiên cứu.



Tập Vị Nam phần lớn ở trong quân đội, cũng đừng mong anh đưa ra chủ ý gì.



“Lát nữa đi ra ngoài tìm xem nhìn thấy quán nào tốt thì ăn quán đó là được.”



Diệp Bạc Hâm từ phòng trà quay lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.



Tô Hoà biết cô có hẹn, nghĩ tới chồng ảnh lúc trước, muốn nói lại thôi.



“Bạc Hâm, cô nghĩ kỹ chưa?” Tô Hoà đứng khom lại.



“Cái gì?” Diệp Bạc Hâm mắt cũng không nâng lên, vẫn như cũ ngồi trên ghế.



Tô Hoà cắn môi, do dự nói: “Đàn ông vụng trộm, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cô dễ dàng tha thứ như vậy, vậy cô sau này không phải sẽ bị chịu thiệt sao?”



Chuyện cô đè xuống đáy lòng bị Tô Hoà khơi lên nói, trái tim một trận đau nhói.



“Tô Hoà, cô không hiểu từ đầu tới cuối của sự việc...”Diệp Bạc Hâm thu lại cảm xúc, nắm chặt túi trong tay, rời khỏi văn phòng trong sự bối rối của Tô Hoà.