Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 191 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Diệp Bạc Hâm đáp thang máy xuống, lòng hơi bồn chồn, rốt cuộc... cô lại suy nghĩ vì cuộc điện thoại của Tô Hòa.



Trong thang máy còn hai người nữa, trông thẻ công tác của cả hai thì họ không thuộc công ty này.



Cả hai đang thảo luận về tin tức tài chính trong tuần, cô không có hứng nghe, bèn lơ đễnh nghịch ngón tay.



Một trong số họ liền chuyển chủ đề, thì thào nói về vụ án ở cô nhi viện. Anh ta kể mình có người thân làm trong toà án, hiện tại vụ án đã bị gác lại, e là dây sân sau rất là lớn.



“Thế là ai?” một người tỏ ra hào hứng.



Người nghe định khoe tin tức mà mình nghe ngóng được, để chứng tỏ hậu thuẫn của mình cũng đủ to, đến tin lắt léo như này mình còn moi được, nhưng sau đó sực nhận ra còn có người thứ ba ở trong thang máy, bèn nén lại.



“Lát nữa kể.” Ánh mắt anh ta liếc nhìn Diệp Bạc Hâm đứng đằng sau.



Chủ đề chính trị nhạy cảm, chả ái dám nói huyên thuyên.



Người kia hiểu ý, cũng liếc Diệp Bạc Hâm mấy cái.



Toàn bộ quá trình, Diệp Bạc Hâm chỉ mang vẻ mặt vô cảm. Đợi thang máy xuống đến tầng hầm, hai người kia bước ra ngoài, Diệp Bạc Hâm mới sực tỉnh, cô quên béng mất không ấn tầng một, rốt cuộc lại xuống tận tầng hầm gửi xe.



Diệp Bạc Hâm bước ra khỏi thang máy, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi.



Vụ án ở cô nhi viện, chẳng phải liên quan đến Thẩm Tư Á đó ư?



Cô biết Thẩm Tư Á vẫn đang ở chỗ của Giang Diệc Đình, nhưng chỗ của Giang Diệc Đình ở đâu thì cô lại không hề biết.



Mấy ngày qua, cô đều liên lạc với Thẩm Tư Á, nhưng có cảm giác cô ấy u uất nhiều tâm sự, song không hỏi được đầu đuôi. Cô cũng không miễn cưỡng, bụng bảo dạ có lẽ liên quan đến Giang Diệc Đình.



Vốn dĩ Thẩm Tư Á không nên dây dưa với Giang Diệc Đình, nhưng với vụ này cô lại lực bất tòng tâm, chỉ Giang Diệc Đình mới giúp được Thẩm Tư Á.



“Tư Á, tớ nghe nói vụ án có nội tình, bên cậu bây giờ như thế nào rồi?” Diệp Bạc Hâm gọi vào số của Thẩm Tư Á. Dưới tầng hầm gửi xe yên ắng không tiếng động, chỉ có một chiếc xe đánh ra ngoài, còn lại là tiếng Diệp Bạc Hâm văng vẳng.



“Không có gì, cậu không cần lo, qua cơn phong ba bão táp là tớ về.” Thẩm Tư Á đứng trên cầu thang tầng lửng, lưng tựa vào lan can, mắt ngước trông lên trần nhà trắng tinh.



“Có chuyện gì thì nói với tớ, đừng việc gì cũng chịu một mình.”



“Biết rồi, nói nhiều.”




...



Tập Vị Nam chờ dưới nhà gần hai mươi phút. Anh ngồi trên ghế lái, một tay gác lên vô-lăng, mặt đăm chiêu sắc lạnh, nhưng lại không hề có vẻ sốt ruột.



Anh đỗ xe ven đường, chăm chăm nhìn ra cửa chính của tòa nhà, nhưng không nghĩ Diệp Bạc Hâm sẽ bước ra từ hầm gửi xe.



Diệp Bạc Hâm bước đến bên xe, cửa sổ khép kín, tối thui không thấy được bên trong xe. Cô đưa tay gõ lên cửa sổ.



Cửa kính xe dần hạ xuống, ánh mắt anh như có vẻ ngạc nhiên: “Em đi từ đâu ra thế?”



Thoạt nghe đã biết anh đang nhăm nhưm trông cửa chính của tòa nhà, nên mới không nhận ra cô đã bước ra đến bên xe.



Diệp Bạc Hâm thấy ấm lòng, mới hơi nén lại sự kháng cự từ tận thâm tâm, vòng qua đầu xe qua bên ghế phụ, mở cửa bước vào.



“Từ hầm để xe.”



Tập Vị Nam nhoài người giúp cô cài dây an toàn. Cô hơi nghiêng đầu, là có thể thấy được đường nét khôi ngô sắc cạnh của anh.



Nhớ đến cảnh sáng sớm nay, má cô bất giác ửng hồng ngượng ngùng. Sợ bị anh thấy, cô liền quay đầu đi, hạ cửa kính xuống, trông ra bên ngoài.



Hạ Băng từ hầm để xe đi ra, đứng bên hông tòa nhà, nheo mắt nhìn về phía này.



Diệp Bạc Hâm khiêu khích nhếch miệng nhìn bà ta.



Tập Vị Nam ngước lên, thấy trên gương mặt cô có vẻ tươi cười. Anh liền đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi.



Diệp Bạc Hâm thu lại tầm mắt, chằm chằm nhìn mười ngón tay đan vào nhau, thoáng ngỡ ngàng.



“Đi đâu nào?” Tập Vị Nam không thông thuộc chỗ này, rất tự nhiên nắn lòng bàn tay cô một lúc. Sắc mặt thản nhiên buông ra, hai tay đặt trên vô-lăng, nổ máy xe.



Trên ngón tay vẫn vương hơi ấm, Diệp Bạc Hâm quay đầu nhìn một bên mặt sắc nét của anh, tay phải áp lên tay trái.



Cô chấn chỉnh lại tinh thần: “Đi đến ngã tư phía trước, thì rẽ trái, vòng lại, trước mặt có một con phố buôn bán, có rất nhiều nhà hàng. Qua bên đó xem...”



Tập Vị Nam nhẹ nhàng gật đầu.