Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 197 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


An Mẫn Oanh vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn trên tay.



“Như chiếc nhẫn giá hơn trăm vạn này, cũng không phải ai cũng mua được.” An Mẫn Oanh nhếch mép cười, từ từ lồng chiếc nhẫn vào ngón giữa. Cỡ của ngón tay và nhẫn vừa vặn sít soát, như thể chiếc nhẫn được cân chỉnh đúc theo kích thước ngón tay của cô ta.



An Mẫn Oanh cười khoái trá, cô ta nâng bàn tay phải lên: “Có những người, nên biết rõ địa vị của mình, không phải thứ cho mình, thì đừng có hòng mơ tưởng. Giống như chiếc nhẫn này, không hợp tức là không hợp, mất tiền mua về cũng không đeo được... Dù sao thì... đồ hiệu cũng biết kén người đấy... ha ha ha...”



Diệp Bạc Hâm cười nhạt, vỗ tay: “An tiểu thư nói chí phải, có những người, trời sinh ra đã hợp với trang sức rồi, như sợ người khác không biết mình là trọc phú không bằng. Cứ phải đeo vàng bạc ngọc trai, dây chuyềnlên người. Đi ngoài đường cũng không sợ cướp giật nó chú ý.”



“Mày...” Trên cổ An Mẫn Oanh vừa vặn đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, cô ta bất giác đưa tay lên che.



Thấy Diệp Bạc Hâm từ đầu chí cuối chỉ khinh khỉnh cười nhạt nhìn mình, không cáu không bực, như thể những lời chua ngoa sắc ngọn như lưỡi dao ấy không thể khiến cô hề hấn.



Sao lại có người mặt dày đến thế? Nói gì cũng như không, lại còn cười trả treo?



“Tôi thấy do cô ghen tỵ thôi! Nhà họ Diệp mấy cô chẳng mấy chốc mà phá sản nhỉ? Đừng nói chiếc nhẫn siêu sang giá trên trăm vạn này, dù chỉ có mấy chục vạn, giờ cô còn mua nổi không? Đừng ra ngoài phá phách trác tán nữa!” An Mẫn Oanh càng nói càng tức, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, lời buột khỏi miệng cũng chua ngoa, xỉa xói hơn.



“Cô nói, cô và Diệp Thanh Vũ sao lại thua xa nhau đến thế nhỉ? Vì công ty nhà cô, Diệp Thanh Vũ còn không tiếc mình đi tìm Lạc tam thiếu, còn cô? Hay là cũng bảo thằng người yêu nó giúp? Hoặc đi nài nỉ vị hôn phu bị cô ruồng rẫy? Tôi tin anh ta cũng tình nguyện giúp cô thôi. Chỉ tiếc cho Diệp Thanh Vũ, sao lại vớ phải một đứa em gái mặt trơ trán bóng như cô nhỉ.”



An Mẫn Oanh bỗng tiến lên trước, giơ ngón tay chọc vào vai Diệp Bạc Hâm.



Lúc nhắc đến “thằng người yêu”, mắt liếc sang Tập Vị Nam, thấp thoáng vẻ đố kị.



Diệp Bạc Hâm bất ngờ tóm lấy cổ tay cô ta, lực siết mỗi lúc một mạnh, như sắp bẻ gãy tay cô ả.



An Mẫn Oanh đau quá rú lên, Diệp Bạc Hâm lại nửa cười nửa không, nhìn An Mẫn Oanh co vòi lại.



Tập Vị Nam lạnh lùng nhìn An Mẫn Oanh, mắt đầy ắp sự ghét bỏ.



Bàn tay anh sững lạigiữa lưng chừng, mới rồi khi An Mẫn Oanh làm trò, anh định ngăn lại, nhưng Diệp Bạc Hâm ra tay nhanh hơn một bước.



“Diệp Bạc Hâm, con tiện nhân này, mày cướp bạn trai của chị gái, còn giả vờ ngây...” An Mẫn Oanh vùng vẫy, mặt nhợt đi, tức quá đâm chửi bừa, quên béng mất những gì bố cô ta từng cảnh cáo.



“Mẫn Oanh, ăn nói kiểu gì thế?” Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên, vẻ khiển trách bực bội.



“Chị...” An Mẫn Oanh sợ quá rụt cổ lại, cổ tay vẫn bị Diệp Bạc Hâm túm, cô ta tức tối lườm Diệp Bạc Hâm, oan ức nói: “Chính nó... lần trước chính nó bắt nạt em...”



Diệp Bạc Hâm rướn mày, nhìn về phía có giọng nói.



Một cô gái xinh đẹp, cao ráo, khí chất bốc lửa đang tiến về phía họ, như người mẫu trên sàn catwalk, mỗi bước chân như mang theo cơn gió.



Cô ta mặc bộ váy liền Chanel màu trắng, thắt eo. Vầng trán sáng sủa, thoáng vẻ sắc sảo, biểu cảm ung dung, một khí khái kiểu trưởng thành, chín chắn.



Đường nét gương mặt sắc cạnh, xinh đẹp, hình như có gen lai trộn, gương mặt chỉ trang điểm nhè nhẹ.



Chị gái của An Mẫn Oanh?



Mới rồi cô nhìn lướt qua, nhớ không nhầm thì cô này và An Mẫn Oanh đi cùng nhau. Nhưng An Mẫn Oanh tác yêu tác quái, gây hấn với cô bao lâu, cũng không thấy người chị gái này đứng ra ý kiến, thế là ý gì?
“Chúng tôi đi trước...” Tập Vị Nam ôm chặt người phụ nữ trong lòng, có thể nhận ra, cô đang không vui.



Đặng Thụy Tây tuy không nỡ để anh đi, nhưng cô thấy rõ vẻ khó chịu lướt qua vầng trán của anh. Cô không muốn gây phiền phức, đành giương mắt nhìn bóng dáng họ khuất khỏi tầm mắt.



...



Đặng Thụy Tây vẫn đứng trân tại chỗ, nụ cười trên mặt lụi dần.



An Mẫn Oanh luôn im re cho đến khi hai người kia đi xa, cô ta mới ngước lên, chứng kiến vẻ mặt buồn buồn của chị họ.



“Chị...” Cô ta lắc cánh tay Đặng Thụy Tây, mắt ánh lên háo hức: “Người đàn ông vừa nãy...”



Đặng Thụy Tây nhíu mày, không nói không rằng hẩy tay An Mẫn Oanh ra.



Đứa em họ não ngắn, lại thích khoe khoang này, chả có kiểu cách thục nữ khuê các gì cả. Cô vốn không ưa, nhưng nó lại thích lẽo đẽo theo cô. Do nể dì mình nên cô không đành giở mặt.



Mới rồi thấy nó xỉa xói người phụ nữ kia, cô đứng bên không ngăn cản, chẳng qua muốn thăm dò bản lĩnh của cô gái kia. Cô muốn xem xem, người anh Hai thích, rốt cuộc tài cán cỡ nào?



Kết quả, nằm ngoài dự định của cô, anh Hai quá coi trọng người phụ nữ ấy hơn cả sức tưởng tượng của cô. Mà cô ta cũng lém lỉnh lanh lợi, rõ ràng giận nhưng lại kìm nén không bộp chộp. Đấy mới là loại người khó đối phó.



Cũng phải, nếu không có tí đầu óc, làm sao anh Hai lại thèm để ý?



Sắc mặt Đặng Thụy Tây càng lúc càng sa sầm, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh giác.



“An Mẫn Oanh, tốt nhất mày nên biết rõ địa vị của mình, không phải thứ cho mày, thì đừng có hòng mơ tưởng!” Đặng Thụy Tây nói nặng lời, không buồn nể nang.



Cô biết thừa đứa em họ này, lúc nào cũng mơ vớ được gia đình quyền quý, không thèm đoái hoàinhững công tử giàu có tầm trung. Bây giờ lại có ý với anh Hai, cô làm sao nhịn được?



An Mẫn Oanh biến sắc mặt. Cô khâm phục người chị này, nhưng chị ta lại đọc vị tâm tư của cô, khiến cô bẽ bàng. An Mẫn Oanh bặm môi, vẻ như oan ức, cũng không dám nổi cáu.



Đặng Thụy Tây không có thời gian thèm bận tâm tới nó, chỉ cảm thấy lòng ngổn ngang khó chịu.



...



Ra khỏi trung tâm thương mại, sắc mặt Diệp Bạc Hâm lạnh băng, vùng khỏi Tập Vị Nam, đanh mặt đi về phía trước, lững thững không phương hướng.



Tập Vị Nam sững người, liền đuổi theo.



“Giận à?” Ánh mắt anh đau đáu nhìn lên gương mặt cô, bất giác chứa chan dịu dàng.



Diệp Bạc Hâm làm như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng, chân rảo bước.



Bạn gái à?



Cô xưa nay chưa từng biết hai chữ bạn gái lại đáng ghét đến thế.