Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 198 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Tập Vị Nam nắm cánh tay cô, khẽ kéo nhẹ, cả người cô xoay lại, đổ nhào vào lòng anh.



Dưới chân là đôi giày cao gót bảy phân, cô loạng choạng, bờ môi đập vào hàm anh.



Vừa cứng vừa trơn.



Môi nhói đau, cô bụm miệng lườm anh.



Tập Vị Nam chỉ ôm cô bằng sự yêu chiều vô hạn, vuốt ve đuôi tóc đừng sau của cô.



Diệp Bạc Hâm bình tĩnh lại, cơn giận trong mắt tan đi, làn nước trong veo lại phẳng lặng.



“Cô ta là ài?” Thanh mai trúc mã hả? Nếu đã là thanh mai trúc mã, vì sao anh không thèm chào hỏi, lại còn anh Hai, nghe mà sởn cả gai ốc.



Tập Vị Nam cười, cúi đầu, chậm chậm đặt nụ rất khẽ lên trán cô, giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh như trước: “Anh nói, nhưng em không được giận nhé.”



Trong lời anh nói có thứ hàm súc nào đó, ánh mắt cũng ẩn chứa ý tứ và đôi chút thẩp thỏm.



Diệp Bạc Hâm nhìn anh. Đầu anh cúi xuống, cười ngắm cô. Ngón tay âu yếu khẽ khàng đan vào mái tóc cô.



“Anh nói đi.” Giận hay không, còn phải xem anh nói gì đã.



Diệp Bạc Hâm hơi bực, nói xong lại khẽ cắn môi, từ bao giờ cô lại trở nên vô lý như thế này? Chẳng những ghen, mà còn ghen một cách khó hiểu.



Chả phải cô chúa ghét kiểu nổi đùng nổi đóa vô duyên vô cớ đấy thôi?



Từ lúc nào lại trở nên dựa dẫm vào người đàn ông này, lại còn bắt đầu làm mình làm mẩy kiểu mấy cô thiếu nữ với anh, và cả sự ương ngạnh từ trong bản chất nữa.



Diệp Bạc Hâm hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, cô ngoảnh mặt đi, né tránh ánh mắt tha thiết của anh.



Tập Vị Nam khom người, tựa đầu vào vai cô, tay từ trên đầu tượt xuống phần eo, vòng tay siết chặt cô vào lòng. Gương mặt anh dụi lên má cô, đầu mũi hít hà mùi hương dễ chịu trên cơ thể cô.



Anh thấy mãn nguyện, cũng thích sự yên tĩnh lúc này.



Diệp Bạc Hâm cứng đờ người, hai cánh tay buông bên hông hơi gập lại, đầu ngón tay đang run lên.



Tim nhũn oặt ra.



Người đàn ông này... đúng là chí mạng.



Tập Vị Nam như thế này, so với lúc đầu mới quen biết, đúng là một trời một vực.



“Này...” Tuy họ đứng trong một góc khuất, nhưng thi thoảng vẫn có người ngang qua, ánh mắt nhìn cả hai đầy sự ẩn ý. Diệp Bạc Hâm cảm nhận được ánh mắt của người đi đường, hai má ửng hổng, đành khẽ lên tiếng thúc giục.



Tập Vị Nam ôm cô, thư thái hừ nhẹ.




Diệp Bạc Hâm cố gắng chớp mắt, lệ cứ ứa ra khỏi bờ mi.



Câu hỏi này, cô đang làm khó anh.



Anh mới ba mươi tuổi, làm sao có thể không thân mật với phụ nữ?



Vết nứt trong lòng cứ từ từ toách miệng, mỗi lúc một rộng, chực nuốt trọn mọi sức lực của cô.



Cô thất vọng cúi đầu, cười tự giễu.



Thấy cô cười mỉa mai, bàn tay giằng khỏi anh, ánh mắt anh sầm đi, biết là cô ấy đã hiểu lầm.



Chả lẽ lại không tin anh đến thế?



Bởi một lần thất vọng, nên không dám dễ dàng tin tưởng?



Tập Vị Nam không để cô có cơ hội vùng thoát, tay trái nắm chặt tay cô. Đầu ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt anh bén như dao.



“Anh đồng ý đợi, đợi đến ngày em có thể mở lòng, kể cả em mãi mãi không vượt qua được, thì anh cũng ở bên em...”



Đây là lời thề của anh, chắc nịch như núi.



Vốn không ôm ấp hy vọng gì, Diệp Bạc Hâm cũng biết mình xốc nổi, giống những người phụ nữ khi yêu, nơm nớp thấp thỏm, sợ trong trái tim người ấy, mình chẳng hề quan trọng, nên mới nghĩ muôn vàn cách để thử lòng.



Nhưng không phải cô đang thử lòng anh. Cô cũng không dám nói chắc, sau này lúc anh có nhu cầu, mình có thể vô tư chấp nhận anh hay không. Cô chỉ đang nói một sự thật.



Kể cả anh không thể nín nhịn, thì cô có thể làm gì? Nhẽ nào thật sự phải đến độ chia tay?



Đừng nói anh không chịu, đến cô cũng không nỡ.



Lời ngọt ngào ai mà chẳng thích nghe. Nghe lời anh nói, cả người cô ngây ra. Sau rồi gục vào lòng anh, khóc òa lên nức nở.



Trên đường về nhà, cô thiêm thiếp ngủ trên xe.



Hôm nay bận rộn cả một ngày, buổi tối lại đi lượn đường, khóc xong, tâm trạng không còn ấm ức nữa. Vừa lên xe, cô đã khép mắt, không lâu sau thì ngả vào vai Tập Vị Nam thiu thiu ngủ.



Tập Vị Nam lái xe, sợ cô ngủ không được thoải mái, vừa mới chỉnh lại ghế, để cô gối lên đùi anh.



Cô mở mắt, vẫn hơi lờ mờ, lệ trong mắt vẫn tuôn như suối.



Lòng anh mềm lại, tay áp lên đầu cô.



Cô sụt sùi, tự mình tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.