Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 214 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Đèn thuỷ tinh quá chói mắt, đồng tử đen nhánh của Diệp Bạc Hâm hơi chút co lại, ánh mắt rất lạnh nhạt.



Cô mím môi, quay đầu nhìn vị trí của Thẩm Tư Á, đường nét bên mặt dịu dàng, nhưng ẩn nhẫn một chút cứng nhắc.



Ngón tay thon dài của Hứa Như Sơ nhẹ gõ trên mặt bàn, nhàn nhã bưng lên tách trà.



Hoa văn quả hải đường của gốm Thanh Hoa, ở dưới móng tay êm dịu của anh, vó một loại đẹp vượt qua thời không.



Anh nhẹ nhàng thổi nước trà, chậm rãi thưởng thức, nâng mắt liếc nhìn cô một cái, cười nhẹ “Đừng nhìn nữa, người cũng đi rồi.”



Vị trí của Thẩm Tư Á từng ngồi, bây giờ đổi thành một cặp tình nhân trẻ.



Môi của Diệp Bạc Hâm mạnh mẽ hất lên rất thẳng, môi cũng dùng lực có chút tái đi.



Nếu như không phải vì nghe Hứa Như Sơ kể chuyện mà cô không hiểu rõ được, cô bây giờ liền đập bàn đi rồi.



Ánh mắt di chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy lại là ánh đèn rực rỡ, bóng ảnh mà cửa thuỷ tinh phản chiếu.



Hứa Như Sơ dường như chưa nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô vậy, tiếp tục nói lời mát mẻ “Còn nữa, người ta lại không quen biết cô, cô đến trước mặt người ta giải thích nói, tôi và cô trong sạch, không vó một chút quan hệ mập mờ, đây chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao? Hơn nữa, chúng ta là quan hệ gì cô còn sợ nói không rõ sao? Nếu như đến lúc đó truyền đến tai Tập Vị Nam, cô giải thích một chút không phải được rồi sao?Còn bày ra bộ dạng mối thù sâu sắc sao?”



Đôi mắt đen của Diệp Bạc Hâm nhảy lên lửa giận, cô lạnh mặt xuống, giọng không lớn, ngữ khí lại rất hung dữ “Anh là đại gia, nói gì cũng có lý.”



...



Thức ăn còn chưa mang lên bàn, Hứa Như Sơ mở cúc tay áo ra, khoé miệng hơi vểnh lên, đứng dậy đi phòng rửa tay.



Sau khi điện thoại bị Tô Uyển lấy đi, ngày hôm sau Diệp Bạc Hâm tới cửa hàng điện thoại mua một cái điện thoại mới, đổi thẻ sim.



Bây giờ trên mạng lưới mạng phát triển, không có điện thoại giống như cùng xã hôin tách biệt, cái khác không nói, trên phương diện công việc, bộ phận công ty thiết lập nhóm we chat, có gì quan trọng đều thông báo trên nhóm, cô sợ bỏ lỡ tin tức.



Còn nữa... cô sợ Tập Vị Nam không liên lạc được với cô...



【Cậu đang ở đâu?Người đàn ông lúc nãy hẹn cùng cậu là ai?Có quan hệ gì với cậu?】Ngón tay Diệp Bạc Hâm nhanh chóng gõ chữ, biên tập we chat, gửi đi...



Thẩm Tư Á rất nhanh trả lời lại, 【Chị, cậu mười vạn câu hỏi vì sao a?】



Diệp Bạc Hâm chau mày.【Bớt nói nhiều, thành thật khai báo.】



【 Quên rồi?Tớ đường đường là phóng viên chuyên mục tài chính cao cấp, bây giờ biến thành tiêu khiển của những người chán ghét, anh ta à, chính là nhân vật chính của tạp chí danh môn bát quái kỳ tiếp theo, tổng tài Sở Thị - Sở Lâm, nhưng mà, đề mục này còn rất xa xăm, đang cố gắng làm đây.】


Diệp Bạc Hâm nhắm mắt lại muốn nhìn thấy rõ hình ảnh trong đầu..



Càng ngày càng rõ nét, là...



Cô và Tập Vị Nam...



Cô đột nhiên mở mắt ra.



Đầu ngón tay run run cầm lên sợi dây chuyền, ngọc thạch lam lạnh lẽo.



Tập Vị Nam không phải nói trên thế giới này chỉ có một sợi dây chuyền nụ hôn thiên sứ độc nhất vô nhị sao?



Nhưng vì sao, ở đây Hứa Như Sơ có một sợi, lúc trước ở khách sạn Thời Quang nhìn thấy trên người đàn ông kia cũng có một sợi?



Tập Vị Nam tặng cô sợi nào, lại đi đâu rồi?



Cô lật cả phòng ngủ, cũng không có dấu vết.



Nếu như không nói sợi này của Hứa Như Sơ và sợi lúc trước nhặt được ở khách sạn Thời Quang không giống nhau, bề ngoài giống nhau, duy chỉ có một khác biệt, mắt thường không thể nhìn ra, là... cảm giác...



Ngọc thạch lam của sợi dây chuyền này lành lạnh, rất thoả mái, giống như nước ngấm vào trong da thịt còn chiếc trước kia nhặt được, chỉ là một miếng ngọc thạch lam đẹp bình thường.



“Sợi dây chuyền này vì sao có thể ở trên người anh?” Cô ngước đầu nhìn Hứa Như Sơ.



Ngón tay càng siết chặt lại, đôi mắt có chút siết chặt, đôi đồng tử hơi run.



Ngón tay thon dài của Hứa Như Sơ mở ra hai cúc áo trên cổ áo, anh di chuyển cổ, ý cười long lanh.



“Lúc đầu người nào đó thất tình, khóc dêdn đòi sống đòi chết, vứt sợi dây chuyền này có giá vô thị này, tôi vừa nhìn liền cảm thấy giá tiền không nhỏ, làm sao thì, tôi tbu lại người nào đó, người đó ỷ lại nhà tôi không đi, còn không trả tiền thuê nhà, tôi liền nghĩ, tôi là một thương nhân, không thể làm chuyện không có lợi nhuận, vì vậy nhặt về.”



Trên mặt Hứa Như Sơ treo một ý cười nhàn nhạt, “Vốn dĩ muốn tặng cô quà ngay lễ tình nhân, ai biết vô không yêu thích, nếu đã như vậy, vậy tôi lấy đi ra chợ bán được rồi.”



Khoé miệng Hứa Như Sơ giương lên, giơ tay ra giành lại.



Diệp Bạc Hâm tránh đi, trong ánh mắt chứa nước, trừng Hứa Như Sơ.



“Hứa Như Sơ, anh có còn mặt mũi không vậy?Vốn dĩ cungc không phải đồ của mình còn cầm đi xem như là quà tặng người khác.”



Cô xem như nghe ra, sợi dây chuyền này chính là sợi Tập Vị Nam lúc đầu tặng cô có lẽ lúc đó cô tức giận quá mức rồi, vứt sơin dây chuyền này đi, kết quả Hứa Như Sơ nhìn thấy, nhặt về.