Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 222 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Sắc mặt Diệp Bạc Hâm trắng bệch, tay run rẩy cầm điện thoại.



Anh lịm đi rồi, bắt buộc phải đưa đến bệnh viện.



Vừa định gọi 120, nhưng nhớ lời Quý Giản Ninh nói đến bệnh viện cũng không ích gì, người ốm đưa đến bệnh viện sao lại không ích gì?



Diệp Bạc Hâm không dám chần chừ, vất điện thoại của mình xuống, lấy điện thoại của Tập Vị Nam gọi cho Quý Giản Ninh.



“A lô, Quý Giản Ninh, tôi Diệp Bạc Hâm đây...” Thậm chí giọng cô cũng đang run rẩy.



Quý Giản Ninh giật mình tỉnh giấc, lật người ngồi dậy.



“Chị dâu, sao thế?” Anh ngáp dài.



“Tập Vị Nam lịm đi rồi, gọi thế nào cũng không dậy, làm sao bây giờ?” Diệp Bạc Hâm cố gắng bình ổn nhịp tim, để nói được rõ ràng hơn.



Cơn buồn ngủ lập tức bay biến, Quý Giản Ninh lẩm bẩm nói: “Đúng thật mình nói chuẩn ghê.”



“Gì cơ?”



“Không có gì, chị đừng cuống, trong nhà có rượu cồn không? Chị dùng phương pháp hạ nhiệt vật lý cho anh ấy. Giờ tôi lập tức gọi bác sĩ qua.”



“Không thể đưa tới bệnh viện à?” Diệp Bạc Hâm tinh ý, phát giác ra điều kỳ lạ, sốt đến lịm đi rồi, vì sao không đưa tới bệnh viện?



“Bệnh viện không ích gì đâu, trong người anh ấy có thuốc khắc chế, thuốc giảm sốt bình thường không ăn thua. Bệnh viện cũng không tìm được loại thuốc giảm sốt phù hợp.” Quý Giản Ninh thở đều đều.



Tim Diệp Bạc Hâm thót lại, chẳng trách.



Trước kia cô cũng từng nghe nói, để tăng thể lực, lính đặc chủng sẽ được tiêm loại kháng thể mới nghiên cứu, có thể đề kháng một số loại thuốc, độc dược có hại với cơ thể. Mục đích là để đề phòng những đặc vụ ngầm khi bị bắt làm con tin, sẽ bị thuốc khống chế.



Cơ thể có thể kháng lại sự xấm hại, đồng thời cũng mất tác dụng với những loại thuốc thông thường.



“Chị, bây giờ hai người đang ở đâu. Đọc địa chỉ đi.” Quý Giản Ninh mở danh bạ điện thoại.



Diệp Bạc Hâm nghe cổ họng quặn lại, nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lòng nhoi nhói đau.



“Ngự Cảnh Viên.”



“Được, tôi đoán khoảng hai mươi phút sau bác sĩ sẽ tới nơi. Chị lấy tạm rượu cồn, lau qua người cho anh ấy.”



“Ừm.” Dập máy xong, Diệp Bạc Hâm đưa tay xoa mặt.



Mồ hôi đầm đìa.



Trong căn hộ không có sẵn hộp thuốc, cô tìm kiếm khắp nơi, cũng chẳng có rượu cồn.



Không còn cách nào khác, cô đành thay bộ quần áo đã sấy khô, tóc tai bù xù lao ra khỏi cửa.



Hơn ba giờ sáng, cô lao như một cơn gió ra khỏi chung cư, làm bảo vệ trực ban giật cả mình.
...



Quý Giản Ninh vừa cúp máy, cửa phòng được người bên trong mở ra.



Diệp Bạc Hâm liền bước lên, vẻ lo âu thấy rõ: “Bác sĩ Lục, sao rồi?”



Gương mặt cô tái mét, sắc hồng của môi cũng nhợt nhạt đi hẳn.



Cả gương mặt nom không khác gì ma nữ, người lại gầy, dáng đi liêu xiêu.



Cô từ bên cạnh đi ra, lại đi chân trần, tịnh không tiếng động, người quanh năm suốt tháng ở trong bệnh viện Lục Tiễn Tây cũng giật cả nảy với cô.



Thấy cô lo lắng đến mức này, Lục Tiễn Tây cũng dịu sắc mặt.



Chí ít người phụ nữ này còn có tí chút lương tâm.



Lục Tiễn Tây nhấc tay, rũ cổ tay áo đang xắn lên đoạn khuỷu, liếc sang cô nói: “Cậu ta sốt cao mất trí, nổi điên, mà cô cũng để mặc cậu ta làm bừa à?”



“Sốt cao bốn mươi độ, còn bày đặt vớ vẩn, cô tưởng cậu ta không chết được chắc?” Lục Tiễn Tây trước nay vốn phong độ, nhưng cứ nghĩ đến việc Tập Vị Nam sốt cao còn làm “Chuyện đó”, để chậm trễ tí nữa, có khả năng thành đứa thiểu năng, là Lục Tiễn Tây lại không thể hòa nhã được nữa, giọng điệu cũng hằn học hơn.



Diệp Bạc Hâm ngơ ngác ra mặt.



Lục Tiễn Tây thở hắt ra một tiếng, đoạn quay người vào trong, vén tấm chăn lên, trỏ vào những vết cào cấu trên người Tập Vị Nam: “Không ngờ hai người cũng hăng gớm nhỉ.”



Mặt Diệp Bạc Hâm đỏ đến độ tưởng nhỏ được máu, cảm giác máu huyết toàn thân đều dồn lên mặt.



Mới rồi hớt ha hớt hải, quên béng vết những dấu vết trên người anh.



Cô ngượng ngùng cúi gằm đầu.



Lục Tiễn Tây cũng không phải người chua ngoa. Thấy dáng vẻ cô thẹn thùng, dùng ngón chân cũng biết tỏng là do Tập Vị Nam đầu têu. Chuyện cậu ta muốn làm, ai mà cản được? Chẳng qua Lục Tiễn Tây không thấy thoải mái với cô, nên kiếm chuyện nói móc mà thôi.



Lục Tiễn Tây là bác sĩ, chuyện nam nữ cũng chả có gì phải cố kỵ, nam hoan nữ ái là chuyện thường tình, nói ra cũng thản nhiên.



Diệp Bạc Hâm lại xấu hổ đến độ muốn tàng hình.



“Không có vấn đề gì cả, truyền một bình thuốc, sáng sớm mai là giảm sốt.” Lục Tiễn Tây không buồn bận tâm đến cô, quay người thu dọn đồ đạc, lấy từ trong hộp thuốc ra hai lọ thuốc nhãn tiếng Anh, đặt xuống đầu giường.



“Sáng mai nấu cháo thanh đạm cho cậu ta ăn, lọ thuốc này mỗi lần uống ba viên, còn lọ nhỏ thì hai viên mỗi lần. Một ngày ba lần, sau bữa ăn nửa tiếng hẵng uống. Trưa mai tôi lại đến lần nữa.” Lục Tiễn Tây vừa dặn dò, vừa khoác thùng thuốc lên vai.



Diệp Bạc Hâm gật đầu, ánh mắt vẫn hơi thẹn thùng.



“Vậy phiền anh lại tới lần nữa.”



“Cậu ta là anh em của tôi, cô chăm sóc cậu ta tử tế là được.” Lục Tiễn Tây chỉnh lại tốc độ truyền: “Chú ý thuốc trong bình, lát nữa hết thuốc, nhớ rút ra.”



Tiễn Lục Tiễn Tây về, mặt Diệp Bạc Hâm vẫn chưa hết nóng bừng, lại thở hắt ra một hơi.