Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 223 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Đêm ấy, hầu như Diệp Bạc Hâm không chợp mắt.



Gương mặt xanh xám, bờ môi tím tái.



Và cũng chả tâm trạng nào chăm chút bản thân.



Nửa đêm về cuối, cô bật đèn, chống cằm ngồi bên giường, hai mắt chăm chăm nhìn xuống gương mặt đỏ gay của người đàn ông.



Phòng ngủ im ắng, ánh đèn màu cam rọi xuống gương mặt sắc cạnh của anh.



Hơi thở của anh nặng nề, vầng trán nhăn lại.



Cô đưa tay, đặt lên hàng lông mày của anh, nhè nhẹ vuốt phẳng, làn da dưới đầu ngón tay nóng ran.



Một tay kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đặt bên người của anh, áp lên bên má, se sẽ dụi vào đó, nóng vô cùng, nhưng lại khiến cô yên lòng.



Gần bốn giờ rưỡi, bình thuốc cạn đáy, cô rút kim, lấy bông tăm ấn lên vết tiêm như cách Lục Tiễn Tây dặn.



Anh giảm sốt, cô lấy cặp nhiệt độ kiểm tra lại lần nữa nhiệt độ cơ thể anh.



Ba mươi tám độ rưỡi...



Cô mới thở phào.



Cả đêm xoay xở, cô vừa lo vừa chăm sóc anh, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng Diệp Bạc Hâm không gượng được nữa, bèn hẹn đồng hồ sáu giờ, rồi nằm xuống cạnh anh. Trong bóng tối, đôi mắt khép hờ vẫn ngắm gương mặt yên bình say ngủ của Tập Vị Nam, rồi mới dần dần thiếp đi.



...



Đồng hồ đúng giờ đổ chuông, cô theo phản xạ ngồi bật dậy, sợ làm Tập Vị Nam giật mình, bèn tắt chuông đồng hồ, rón rén hé mở chăn.



Cô cúi người, tì trán mình lên trán anh, vẫn hâm hấp sốt, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.



Diệp Bạc Hâm ra phòng khách, rót một cốc nước ấm, dùng bông tăm thấm ít nước chấm lên bờ môi nhợt nhạt của anh. Động tác chăm chút, cẩn thận.



Sau đó, lại dùng khăn nhúng nước ấm, lau mồ hồi trên người anh.



Thu xếp đâu vào đấy, cô mới vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt.



Cơn chóng mặt ập đến, trước mắt tối sầm, thân mình lảo đảo, suýt thì ngã dúi xuống đất.



Tay vịn vào cửa, hoàn hồn mất một lúc, cô lắc mạnh đầu, mới xua được cơn choáng váng.



Đứng trước gương trang điểm, cô thấy gương mặt mình xanh mét, bèn đưa tay vỗ lên má.



Mở vòi nước, vốc nước táp lên mặt, lại vỗ mạnh, sắc mặt mới có chút hồng hào.
Sợ anh bị sặc, cô lại lừa lựa nghiêng cốc.



“Đỡ hơn chưa?” Cô vuốt ngực giúp anh.



Tập Vị Nam gật đầu, không nói được thành lời, nhưng thờ dài mãn nguyện. Đoạn anh ôm eo cô, tiện đà gác cằm lên vai cô.



Diệp Bạc Hâm hơi xấu hổ, nhớ lại tối qua cả hai mất kiểm soát. Sau đó bị Lục Tiễn Tây sầm mặt cảnh cáo. Cô nghĩ bụng hay là do chuyện ấy, nên anh mới sốt lịm đi nhỉ?



“Dậy ăn cháo, lát còn uống thuốc.” Diệp Bạc Hâm áp tay mình đặt lên bàn tay trên bờ eo, ngả vào lòng anh.



Một lúc lâu, anh vẫn không có động tĩnh, Diệp Bạc Hâm nghi hoặc nghiêng đầu, thấy anh đã nhắm mắt.



Cô bèn đưa tay đặt lên trán anh, nhiệt độ chỉ hâm hấp, cô mới thở phào.



Tập Vị Nam mở mắt, môi mấp máy.



Diệp Bạc Hâm liền áp lại gần, nghe giọng anh khàn đặc: “Tối qua ai đến?”



Đôi mắt thon dài đặt ánh nhìn lên bình thuốc truyền bên cạnh và mu bàn tay tím xanh.



“Bác sĩ Lục.” Hơi thở nóng hôi hổi của anh phả vào cổ, khiến nhịp thở của cô cũng rối ren.



Tập Vị Nam không hề có ấn tượng nào về việc Lục Tiễn Tây đến kiểm tra cơ thể mình, nghe vậy, anh liền nhíu chặt mày.



“Lục Tiễn Tây?”



“Vâng.” Diệp Bạc Hâm không hiểu nổi sắc mặt anh.



Tập Vị Nam siết chặt bờ eo cô, vẻ mặt hơi kì lạ.



“Cậu ta có nói gì kì quặc với em không?”



Diệp Bạc Hâm nghĩ một lúc, trừ ánh mắt hơi khinh bỉ của Lục Tiễn Tây, và sau đó phát hiện những dấu vết trên người Tập Vị Nam, có nói cô một câu, sau đó cũng chẳng còn lời thừa thãi nào khác.



“Lời kì quặc gì cơ?”



“Không có gì.” Tập Vị Nam lắc đầu, ánh mắt hiền hòa.



Diệp Bạc Hâm không nghĩ ngợi nhiều, người này đã không muốn nói thì có kề súng vào đầu anh, cũng đừng hòng moi được tin.



“Dậy nào, lát nữa là cháo nguội rồi.”



“Được rồi.”