Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 237 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Diệp Bạc Hâm ngước mắt, nhìn hàng số nhảy nhót liên tục.



Nửa bên gương mặt mềm mại, đằm thắm, nước da mỏng manh, non tơ.



Cô đưa tay vén tóc ra sau mang tai: “Đây là nhà của chúng tớ.”



Thẩm Tư Á há hốc mồm, trợn tròn mắt: “Hai người đã dọn về sống chung rồi?”



Diệp Bạc Hâm nhíu mày: “Chúng tớ vốn đã kết hôn mà.”



Thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra.



Diệp Bạc Hâm bước vào trước, Thẩm Tư Á vội vã theo sau.



“Này, nhưng mà... sau này cứ sống ở đây à? Không về nhà à?”



Cánh tay cầm chìa khóa của Diệp Bạc Hâm khựng lại, ánh đèn hành lang tản mác trên người cô, gương mặt trắng đến khác thường.



“Chưa rõ.”



Cô lẳng lặng đút chìa vào ổ, quét vân tay, cửa liền mở ra.



Ở nhà họ Tô gần mười năm, đột nhiên bảo cô đổi chỗ ở mới, trong lòng cô rối bời, cũng hơi hoang mang, lại càng mù tịt về tương lai.



Phòng khách vẫn bật đèn, Diệp Bạc Hâm lấy một đôi dép lê dự phòng trong tủ giầy, đặt xuống sàn.



Thẩm Tư Á thay dép, đưa túi cho cô.



Ánh mắt ngắm nghía gian phòng khách: “Thủ trưởng nhà cậu không có nhà à?”



Diệp Bạc Hâm quẳng túi xuống sô-pha, liếc mắt nhìn cô: “Đi vắng.”



Thẩm Tư Á thở phào, thủng thỉnh lượn một vòng căn hộ.



Từ tầng một lên gác lửng, từ phòng khách ra ban công.



Diệp Bạc Hâm xắn tay áo, bắt đầu nấu nướng.



Thẩm Tư Á tấm tắc cảm thán, thò đầu vào bếp, hai tay hé mở vách kính, chỉ lộ mỗi phần đầu.



“Này, tớ bảo, bây giờ bộ đội lại có đãi ngộ tốt đến mức này cơ à? Cũng mua được nhà nổi tiếng đắt đỏ ở thủ đô?”



Diệp Bạc Hâm cằm dao thái thịt, mi mắt không buồn ngước lên.



“Không rõ.”



Thẩm Tư Á bĩu môi, sán lại đằng sau cô, thò đầu lên, thì thào: “Cậu có từng hỏi chưa? Không sợ anh ta trục lợi bằng đường phi pháp nào à?”



Diệp Bạc Hâm nheo mắt, giẫm mạnh vào chân cô nàng.



“Nói linh tinh này.”
Diệp Bạc Hâm uống ngụm nước, lúng búng nói: “Sang chỗ Thẩm Tư Á ở mấy hôm.”



Dì Thanh lo hai mẹ con lại đang giận dỗi nhau: “Bạc Hâm à, mẹ cháu...”



“Mẹ cháu làm sao?” Diệp Bạc Hâm thắc mắc ngước mắt lên.



Dì Thanh thở dài: “Thực ra cũng không có gì. Dì là dì sợ hai mẹ con cháu cứ hờn dỗi mãi thế này, mẹ cháu tuy có lúc hơi nghiêm khắc, nhưng làm cha mẹ, có ai mà không muốn tốt cho con cái? Bất kể trước đó là vì lý do gì, cháu cũng nên nhận lỗi với mẹ, đừng động một tí là bỏ nhà đi.”



Diệp Bạc Hâm thoáng khựng lại, chuyện gì cô cũng có thể nhận lỗi, nhưng riêng việc này, cô không thể cúi đầu.



Cô theo đuổi hạnh phúc của mình chẳng có gì là sai cả. Tô Uyển không nói được nguyên cớ vì sao, cô tuyệt đối không vì Tô Uyển mà làm tổn thương trái tim người đàn ông kia.



“Dì Thanh, mẹ cháu có ở nhà không?”



“Vẫn chưa về.”



“Hay quá, dì cứ làm việc của mình đi, cháu lên gác trước đây.”



Diệp Bạc Hâm đặt cốc xuống, đứng dậy lên gác.



...



“Phu nhân về rồi ạ?”



Dì Thanh tất bận trong bếp, nghe tiếng động liền bước ra.



Tô Uyển khẽ gật đầu, dì Thanh đỡ lấy cặp tài liệu trong tay bà.



Thấy đôi giầy cao gót màu trắng, Tô Uyển nheo mắt, vừa cởi áo khoác, vừa hỏi: “Con bé kia về rồi à?”



Dì Thanh biết bà đang nhắc đến Diệp Bạc Hâm, thoáng ngần ngừ rồi gật đầu: “Vâng, vừa về ạ.”



“Làm thêm mấy món mà nó thích.” Tô Uyển rốt cuộc vẫn thương con gái, hôm qua gặp nó ở sân bay, người gầy rộc đi, mấy hôm lang thang bên ngoài không biết khổ cỡ nào.



Dì Thanh ấp úng định nói, phu nhân mà biết Diệp Bạc Hâm lát nữa sẽ đi ngay, không chừng sẽ cãi nhau to cũng nên.



Chuyện giữa hai mẹ con, mẹ tốt nhất bớt tham gia.



“Vâng ạ.”



Tô Uyển ngang qua cửa phòng của Diệp Bạc Hâm, dừng lại, không gõ mà đẩy cửa vào.



Thấy chiếc va li của cô dựng giữa phòng khách, mặt Tô Uyển lập tức đổi sắc.



“Đang làm gì đây?”



Bàn tay gấp quần áo của Diệp Bạc Hâm liền khựng lại, Tô Uyển đứng trước cửa phòng ngủ, sắc mặt hầm hầm.



“Con sang nhà Tư Á ở mấy hôm.” Diệp Bạc Hâm mặt không biểu cảm, vẫn thoăn thoắt gấp quần áo.