Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 238 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Tô Uyển lập tức xông tới, giật phắt quần áo trên tay cô, vất xuống sàn.



“Thẩm Tư Á? Con lừa ai? Diệp Bạc Hâm! Mẹ dạy con thế nào, bây giờ nói dối không cần viết nháp nữa hả?”



Tô Uyển thở hổn hển, tay run run chỉ vào mũi Diệp Bạc Hâm.



Không khí nặng nề như dừng chuyển động.



Trong một chốc, chỉ nghe tiếng thở dốc của Tô Uyển.



Nhìn xuống chiếc áo sơ mi bị bà dẫm lên dưới đất, Diệp Bạc Hâm bình tĩnh chỉnh lại tóc tai bù xù.



Cô cười không thành tiếng.



“Con sang ở với anh ấy mấy ngày.”



Tô Uyển biết ngay, nó cũng chả có gì giấu được.



“Con!” Cơn giận anh ách trong lòng Tô Uyển cứ sục sôi, và cả những uất ức nặng nề dồn nén.



Bà vung tay lên.



Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu, không trốn tránh, mà giơ mặt lại gần.



“Mẹ đánh đi, nếu đánh con làm mẹ thấy thoải mái hơn, với con chẳng sao cả.”



Tô Uyển biết tính con gái bướng bỉnh, bà giận đỏ cả con mắt.



“Bây giờ con dọn đến sống với nó, thì ra cái thể thống gì?”



Diệp Bạc Hâm thấy bà thu tay lại, nhất thời nín thinh, cúi xuống, vơ bừa vài bộ quần áo, ôm trong tay.



Cô nhìn Tô Uyển, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng quên, con với anh ấy là vợ chồng hợp pháp.”



Sắc mặt Tô Uyển trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn theo bóng lưng của Diệp Bạc Hâm.



“Nếu hôm nay con cứ nhất quyết bỏ đi, vậy đừng nhận mẹ là mẹ nữa, nhà này... sau này cũng đừng về nữa...”



Không khí càng thêm nặng nề.



Sự nặng nề khiến người ta cảm thấy khó thở.



Diệp Bạc Hâm kéo vali, bước chân khựng lại, cả người gồng lên.



Lần trước nhốt cô trong nhà, lần này lại dọa nạt.



Rốt cuộc là tại làm sao?



Tập Vị Nam có chỗ nào khiến bà không hài lòng?



Diệp Bạc Hâm cười khảy, quẳng vali xuống, quay phắt ra.



“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Mấy hôm trước nhốt con ở nhà, lấy điện thoại của con nhắn tin cho anh ấy, bảo con muốn ly hôn, bây giờ lại nói những lời này dọa con. Con không tìm mẹ chất vấn, vì con tôn trọng mẹ, nhưng mẹ là người bề trên, rõ ràng biết con đã kết hôn rồi, lại còn kéo Hạ Dã Nhuận tham gia vào, mẹ thấy có ra thể thống gì không? Mẹ đừng nói với con, hôm đó Hạ Dã Nhuận đến tìm con, không phải do mẹ sắp xếp?”



Diệp Bạc Hâm hít thở thật sâu, cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm nén được sự kích động.



“Vì sao lại trùng hợp đến thế, con và Hạ Dã Nhuận vừa ra khỏi cửa đã bị Tập Vị Nam bắt gặp? Mẹ có biết Tập Vị Nam có thân phận thế nào không? Tin nhắn ấy đã mang lại cú shock nặng nề thế nào với anh ấy? Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy, lúc làm nhiệm vụ gặp bất trắc, nghiêm trọng hơn thì mạng cũng chả còn.”
Trống huơ trống hoác, không một ai.



Con tim mong chờ như bị dội một gáo nước lạnh từ trên đỉnh đầu, rơi tõm xuống vực sâu, khắp người chỉ còn giá buốt.



Vốn dĩ, nơi không có cô, không thể gọi là nhà.



Anh ra ghế sô-pha, thả người phịch xuống.



Cả cơ thể như bị rút cạn linh hồn chỉ trong giây lát.



Tay chân, lạnh ngắt.



...



Lúc Tập Vị Nam gọi điện thoại, Diệp Bạc Hâm vẫn đang sụt sùi.



Tiếng chuông vừa reo, cô lập tức lau nước mắt, cầm điện thoại lên. Cả tối co người ngồi trên sô-pha, chân hơi tê, lúc đứng lên suýt thì khụy ngã.



Vừa ngó bộ dạng của cô, Tô Uyển biết ngay là điện thoại của ai gọi đến.



Bà liền hừ mũi.



Diệp Bạc Hâm không màng bận tâm, lánh Tô Uyển, ra sân sau.



“A Lô.” Diệp Bạc Hâm ngồi xuống xích đu, một tay cầm điện thoại, một tay giữ dây thừng, mũi chân chạm đất, khẽ đung đưa.



Để tranh thủ sự thương cảm của Tô Uyển, vừa nãy cô khóc hơi quá đà, giờ lên tiếng, cổ họng khàn đặc.



Tập Vị Nam vốn định hỏi cô đang ở đâu, nhưng nghe giọng cô là lạ, liền biến sắc mặt.



“Em khóc à?”



Diệp Bạc Hâm thoáng ngỡ ngàng, mới sực nhận ra giọng mình khác lạ, cổ họng hơi đau đau.



Giả vờ húng hắng mấy tiếng, nhuận giọng: “Không, hôm nay gió to, quên mang áo khoác theo, nên chắc có tí cảm lạnh.”



Hơi thở của Tập Vị Nam trở nên thoáng nặng nề, không biết anh có tin không, mà bỗng nhiên lại im lặng.



Diệp Bạc Hâm thấp thỏm: “Anh về rồi à?”



“Ừ.” Giọng anh hơi trầm.



“Em xin lỗi, em hiện đang ở nhà.” Diệp Bạc Hâm cúp mắt, nghe có chút xót xa.



Cô không biết lúc Tập Vị Nam về nhà, không thấy cô, lòng sẽ mang cảm giác thế nào, có thất vọng không?



Tập Vị Nam siết chặt điện thoại, ánh mắt tối lại: “Anh đến đón em nhé?”



Diệp Bạc Hâm cứng đờ người, im lặng hồi lâu, mới lí nhí nói: “Tối nay em không về đó nữa, vừa nãy vốn định về lấy ít quần áo, bị mẹ em bắt gặp, bà giận lắm, em không thể phớt lờ tâm trạng của mẹ được.”



“Được, vậy em nghỉ sớm đi.” Tập Vị Nam không nói gì nữa, bèn cúp máy.



Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn màn hình đen ngóm.



Anh... thế là giận rồi à?