Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 247 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Cuối tuần, Diệp Bạc Hâm có hai ngày rảnh rang, liền lên lịch trình dắt Tập Vị Nam về gặp ông ngoại.



Cô đã hỏi anh, còn mấy ngày phép nữa.



Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, cả hai đều rõ, hạnh phúc lúc này như mộng ảo, sẽ không dài lâu.



Cô không muốn làm bà cô cằn nhằn, cũng không muốn cản trở bước tiến của anh.



Đã yêu anh, thì phải để anh bớt đi nỗi lo về sau.



Mấy ngày nghỉ phép ngắn ngủi, họ còn biết bao nhiêu việc chưa kịp làm.



Ăn sáng xong, Diệp Bạc Hâm lên gác.



Trong phòng thay đồ, dựa người vào tủ áo, cô gọi điện thoại cho ông ngoại.



Đầu trang viên nơi ngoại ô, điện thoại của Tô Nhuệ Dương để trên bàn trà. Mới sáng sớm ông cụ đã luyện giọng đằng sau vườn, radio đang phát kinh kịch, í a í a, âm điệu cao vống.



Dư quản gia cầm điện thoại, băng qua dãy hành lang, rảo bước ra sau vườn.



“Ông ơi, ông có điện thoại của cháu gái này.”



“Cái gì cơ?” Ông cụ chưa nghe rõ.



Dư quản gia tắt đài đi, âm thanh đinh tai nhức óc liền im bặt: “Điện thoại của cháu gái.”



“Hứ, con nhỏ vô lương tâm này, bao nhiêu ngày trời không tin tức, cuối cùng cũng nhớ đến lão già này.” Tuy nói vậy, nghe thì giống như cằn nhằn, thực chất mặt lại không giấu được vẻ tươi cười.



Tô Nhuệ Dương day cổ họng, nâng cốc nước trên mặt bàn đá, nhấp một hớp, nhuận giọng. Bấy giờ mới nhận điện thoại từ tay Dư quản gia.



“Con bé này, mới sáng ngày ra, tìm ông có chuyện gì?”



Cái tin Tập Vị Nam sắp quay về quân doanh, khiến tâm trạng của Diệp Bạc Hâm vốn hơi ủ rũ, nhưng vừa nghe chất giọng hiền hậu của ông ngoại, cô liền bật cười khanh khách.



“Ông ngoại, không có chuyện gì thì cháu không được tìm ông ạ?”



“Úi dào, bớt huyên thuyên đi.” Kể từ lúc về hưu, Tô Nhuệ Dương hằng ngày trồng hoa, cắt cỏ ở trang viên, thi thoảng đi tuần quanh trại rượu, tháng ngày qua đi cũng ấm êm. Hoa cỏ trong vườn được tưới tắm tỉa tót tươi mơn mởn.



“Ông ngoại ơi, hôm nay ông có thời gian rỗi không?”



“Sao? Đến thăm ông à?” Tô Nhuệ Dương vừa tưới hoa, vừa cầm điện thoại.



“Vâng, mấy hôm trước chẳng đã nói sẽ dẫn...” Diệp Bạc Hâm nói rồi bỏ ngỏ, ngón tay vân vê dây áo, ánh mắt hấp háy, hai giây sau mới tiếp lời: “Dẫn bạn trai cháu về gặp ông mà? Nhưng sau đó có việc bỏ bẵng đi mất, cháu định lát nữa sẽ đưa anh ấy về thăm ông luôn thể.”



Tô Nhuệ Dương quẳng vòi nước xuống, đánh “Chát” một tiếng, vọng qua đầu dây bên kia, khiến Diệp Bạc Hâm giật mình.



“Ông ngoại?”




Người đàn ông này... sinh ra là để gây tai vạ...



...



Trang viên ngoại ô.



Máy bàn đổ chuông, Dư quản gia liền bốc lên nghe.



Tô Uyển gọi đến. Vừa nãy không gọi được vào số di động của Tô Nhuệ Dương, cô liền gọi vào máy bàn.



“Đại tiểu thư.” Dư quản gia ngồi thẳng lưng dậy.



“Bác Dư, bố cháu hai hôm nay thế nào ạ? Sức khỏe vẫn ổn chứ ạ?”



Hai hôm trước, Tô Uyển vừa đưa Tô Nhuệ Dương đến bệnh viện tái kiểm tra. Bà bận không dứt ra được, sáng tối mỗi bận một lượt điện thoại gọi tới, nhắc nhớ Tô Nhuệ Dương nhớ uống thuốc đều đặn.



“Sức khỏe của ông hẵng ổn định, đấy, mới rồi nghe cô nhỏ nói sẽ dắt cháu rể về, ông cười không khép được miệng, phấn chấn lắm.”



Cháu rể?



Tô Uyển liền biến sắc mặt: “Cháu rể nào?”



Dư quản gia nghe giọng điệu của Tô Uyển bỗng đanh lại, liền lẩm bẩm: “Đại tiểu thư không biết à? Cô nhỏ hôm nay sẽ dắt chồng tương lai về thăm ông, chẳng phải cháu rể còn gì?”



Dư quản gia còn nói thêm gì đó, Tô Uyển không buồn nghe, thẳng thừng dập máy.



Tô Uyển đứng dậy, bấm số của thư ký, gọi người vào.



“Lát nữa tôi có việc, hủy hết lịch trình ngày hôm nay đi, có gì gấp thì gọi điện thoại cho tôi.”



...



Chiếc xe Ranger Rover màu đen chạy một mạch đến khu biệt thự Hương Giang, dừng bên ngoài tòa biệt thự.



Tập Vị Nam xuống xe, Diệp Bạc Hâm vốn định theo anh xuống, nhưng bị anh ấn lại ghế.



Anh nắm bàn tay cô, giọng se sẽ nói: “Đừng chạy lung tung, mới rồi đi bộ còn lập cập đấy?”



Gương mặt trắng trẻo của cô bỗng chốc đỏ lựng.



Chẳng phải tại anh cả à?



Chẳng bao lâu sau, Tập Vị Nam xách đồ ra.



Mở cốp sau, xếp đồ vào.