Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 246 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Chiều tan làm, chiếc xe Range Rover màu đen của Tập Vị Nam lặng lẽ đỗ ở góc rẽ của tòa nhà.



Diệp Bạc Hâm thả chậm bước chân, lòng không nén được xốn xang, thậm chí khóe miệng cũng hơi hếch lên.



“Đợi lâu rồi à?” Ngồi lên xe, Diệp Bạc Hâm thắt dây an toàn, nghiêng đầu, ánh mắt sáng rỡ nhìn gương mặt anh.



Tập Vị Nam lùi xe, ánh mắt nhuốm nét cười mê hoặc.



“Vừa mới tới thôi.”



Xe nổ máy, Tập Vị Nam mở nhac, giai điệu du dương như nước chảy, bay bổng trong không gian kín.



Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dọc bên cổ hiện nét mềm mại mịn màng.



“Tối nay em muốn ăn gì?” Tập Vị Nam bình thản nhìn cô, bờ môi mím nhẹ nụ cười.



Bầu trời lãng đáng ánh kim lẫn trong ráng chiều chạng vạng, một cơn gió nổi lên, cây cối hai bên đường không ngừng nhảy nhót.



Diệp Bạc Hâm quay đầu lại: “Mình về nhà ăn nhé.”



Đồ ăn bên ngoài có đẹp và ngon mấy, cũng không bằng bữa tối cả hai xuống bếp nấu.



Nhân lúc anh vẫn đang nghỉ phép, cô muốn cả hai có thời gian riêng bên nhau, gây dựng khoảng hồi ức đẹp. Sau này khi anh quay về quân đội, lúc lại bận rộn, những hồi ức ấy cũng đủ để bù đắp sự trống trải trong tim cô.



...



Xe chạy thẳng về Ngự Cảnh Viên.



Trời đã sụp tối.



Ban ngày Tập Vị Nam đi siêu thị mua thức ăn.



“Em vào tắm trước, tối nay anh nấu cơm.”



Diệp Bạc Hâm bị Tập Vị Nam đẩy vào nhà tắm.



Thấy cánh cửa đóng lại, Diệp Bạc Hâm dở khóc dở cười.



Quần áo còn chưa kịp lấy.



Tắm táp xong, Diệp Bạc Hâm quấn khăn tắm ra ngoài, tóc vẫn ướt rượt, cô vừa lau vừa đi lên gác.



Phòng thay đồ ở gác hai, cô định lên thay bộ đồ mặc ở nhà.
Bờ mi dài của Diệp Bạc Hâm run rẩy, ánh đèn tường trải màu cam mờ mờ lên gương mặt trắng trẻo của cô, cô dần dà lỏng người ra.



“Cửa sổ... anh đóng cửa sổ đã...” Cô cắn môi, giọng lí nhí như muỗi đốt.



Tập Vị Nam rộn rạo cùng cực, hận không thể khảm cô vào cơ thể mình. Nghe giọng nói dịu nhỉu của cô, anh tưởng chừng không thể kìm nén được nữa.



“Được rồi.” Tập Vị Nam vật vã đứng dậy, kéo rèm cửa.



Diệp Bạc Hâm thở phào, đưa tay vỗ lên gò má nóng ran như lửa, nóng đến độ con tim cô cũng lẩy bẩy run lên.



Có với anh không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng căng thẳng.



Thấy anh quay lại, đứng bên giường, Diệp Bạc Hâm hoảng loạn cúi gằm đầu.



Áo ngủ đen tuột xuống đất, cô giật mình, vùi đầu xuống thấp hơn, ngón tay bấu chặt vào chăn, gá lên người.



Tình chạm đến nơi sâu, anh khẽ rên thành tiếng, một tay chống bên người cô, một tay giữ lấy cằm cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, cuộn trào âu yếu đậm sâu.



Một đêm hoang hoải.



Quấn quít đến tận rạng sáng, Diệp Bạc Hâm mới thiêm thiếp ngủ.



Tập Vị Nam toại nguyện, ôm người phụ nữ vào lòng, thương yêu dụi lên bờ môi sưng mọng của cô.



Cứ tưởng sẽ lại là một đêm thức trắng, không ngờ, ngửi mùi hương dịu ngọt trên người cô, anh cũng chìm sâu vào giấc ngủ.



Thuốc an thần uống lâu dài, cơ thể sẽ nảy sinh tính lệ thuộc, dần dà, các bộ phận trong cơ thể cũng bắt đầu suy yếu.



Trước kia, anh không sợ chết, nhưng kể từ sau khi gặp cô, anh không nỡ chết.



Sáng sớm, Diệp Bạc Hâm uể oải mở mắt.



“Dậy rồi à?” Tập Vị Nam nhoẻn cười, đôi mắt đen láy lướt qua dịu dàng.



Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, gương mặt Diệp Bạc Hâm quầng lên đỏ lựng, gật đầu bừa phứa, thậm chí không đủ dũng khí để đón nhận ánh mắt anh.



Cô ngồi dậy, mới sực để ý mình không manh áo trên người.



Tập Vị Nam nằm trên giường, nhìn bờ lưng mịn màng đẹp đẽ của cô, liền cất tiếng cười khe khẽ.



“Anh đừng cười nữa.” Diệp Bạc Hâm đỏ ửng mặt mày, quấn chăn rồi lao khỏi phòng ngủ.