Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 245 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Sau đó, Tập Vị Nam đưa cô đến dưới công ty.



Trước lúc xuống xe, Tập Vị Nam bất ngờ kéo cổ tay cô lại, lực không mạnh, lại rất kỹ xảo, cô không đủ tự tin để vùng ra.



“Thứ Hai có lịch gì không?”



Đôi mắt đen sâu thăm thẳm, thấp thoáng sự mong đợi.



Một chân của Diệp Bạc Hâm đã bước xuống đất, nghiêng người nhìn anh.



Thứ Hai?



Hôm nay mới thứ Sáu, anh đã hỏi thứ Hai làm gì?



“Đi làm thôi.”



Không biết có phải cô nhầm hay không, mà ánh sáng trong mắt anh như vừa vụt tắt.



“Ừm, em lên đi.” Tập Vị Nam hôn lên trán cô.



Lần đầu tiên, anh không đợi cô vào trước, xe đã lăn bánh hòa vào dòng xe cộ.



Diệp Bạc Hâm quay người, ngỡ ngàng nhìn đuôi xe Range Rover màu đen, có vẻ khó hiểu.



...



“Bạc Hâm, chị đến rồi à?” Tô Hòa từ phòng trà nước đi ra, trên tay bưng cốc trà.



“Ừm, chào em.” Diệp Bạc Hâm đặt túi xuống bàn, bắt đầu sắp xếp tài liệu.



Tô Uyển đi quanh cô một vòng, tủm tỉm nói: “Hôm nay tâm trạng chị vui vẻ ha.”



Diệp Bạc Hâm ngây người, ngước mắt nhìn Tô Hòa.



“Có lộ liễu thế không?”



Tâm trạng cô đúng là đang rất vui.



Bởi người ấy đã về, cứ nghĩ đến anh, lòng lại có niềm ngọt ngào đang liu riu, toàn thân thư thái.



Tô Uyển gật đầu như thật: “Có, trên mặt viết rõ mồn một, tôi đang vô cùng hạnh phúc.”



Diệp Bạc Hâm cười khẽ: “Bớt huyên thuyên, làm việc đi, lát nữa bị người ta nhìn thấy, lại nói linh tinh bây giờ.”



Cả buổi sáng, khóe miệng Diệp Bạc Hâm luôn hếch lên.



Hiệu quả công việc cũng cao hơn hẳn, nhìn số liệu trong máy tính, tự nhiên lại thấy những dãy số lằng nhằng lộn xộn ấy cũng có vẻ dễ thương.




Diệp Bạc Hâm nheo mắt, Diệp Viễn Đông đang bày trò quỷ gì?



Chẳng đã cảnh cáo cô, ở công ty không được rêu rao mình là con gái ông ta à? Giờ là sao?



Lương Thanh Trạch nhếch mày, có vẻ cũng không nghĩ rằng Diệp Bạc Hâm lại là con gái của Diệp Viễn Đông.



“Thì ra là thiên kim của Chủ tịch Diệp.”



Diệp Bạc Hâm hơi gật đầu, cô ghét Diệp Viễn Đông nhìn mình bằng ánh mắt săm soi đánh giá.



Cô không phải món hàng, cũng không bao giờ trở thành vật hy sinh để giúp Diệp Viễn Đông mở mang bờ cõi sự nghiệp.



“Lương tổng, rất vui được gặp anh, có cơ hội gặp sau.” Diệp Bạc Hâm lịch sự cười, ấn nút thang máy, quay người bước vào.



Tiện thể kéo người đồng nghiệp đang chết trân ở bên vào thang máy.



“Bạc Hâm! Con!” Diệp Viễn Đông không ngờ cô lại chả hề nể nang, mặt tức thì sầm lại.



Diệp Bạc Hâm cười khảy, nhìn cánh cửa thang máy từ từ khéo lại, gương mặt tím tái của Diệp Viễn Đông cũng khuất hẳn.



Lương Thanh Trạch vẫn nguyên vẹn nụ cười mỉm, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, trong đôi mắt nâu lại cất giấu sâu sa sự nham hiểm u ám.



...



Trong thang máy.



Người đồng nghiệp vẫn chưa kịp hoàn hồn.



Chẳng trách Diệp Bạc Hâm lại ngông nghênh thế, thì ra là con gái của Chủ tịch.



Mà hình như mình cũng từng bắt nạt Diệp Bạc Hâm thì phải.



Trời đất, Diệp Bạc Hâm có ghim thù cô ta không?



“Bac... Bạc Hâm...” Lòng cô ta nơm nớp lo sợ, len lét liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, thấy sắc mặt cô đanh lạnh, lập tức đổi giọng: “À, không phải... Nhị tiểu thư...”



Cô nghe nói Chủ tịch có hai người con gái, một người con trai. Tổng giám đốc là con gái cả, cô con gái thứ hai rất bí ẩn chưa thấy mặt bao giờ, nên nhiều người quên béng mất là trên thực tế Chủ tịch còn một người con gái nữa.



Nhưng mà, cô ta không thể nào ngờ được là Diệp Bạc Hâm.



Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.



“Đừng gọi tôi là Nhị tiểu thư, tôi, vẫn là Diệp Bạc Hâm, không liên quan gì đến Diệp Viễn Đông.”



Cô không muốn chơi trò mưu quyền, cũng ghét dùng địa vị của Diệp Viễn Đông để nâng cao giá trị bản thân.