Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 244 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Tập Vị Nam trưng trưng nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển, đau mắt như có một tia sáng xẹt qua.



Anh đột nhiên ôm chặt cô, cằm dựa trên lông mày cô, tay càng ôm chặt.



Cô không náo loạn, cũng không hỏi gì, yên lặng dựa người vào ngực anh, ngửi hơi thở thơm tho trên người anh.



Nếu đã chọn tin tưởng anh, hà tất phải tức giận.



Tuổi của bọn họ không nhỉ nữa, không phải mười bảy mười tám tuổi nữa, không làm gì liền ghen tuông, cãi nhau, chiến tranh lạnh.



Nghĩ tới đây Diệp Bạc Hâm mỉm cười lên tiếng.



Con người của anh, cãi nhau cãi lại được sao?



Vừa yêu nhau, cô từng ghen sao?



"Cười gì vậy?"Nghe thấy tiếng cười ngân nga, cả người anh bị mềm nhũn.



Đầu mũi cọ cọ trên cổ tinh tế của cô, lưu luyến ngửi mùi vị ngọt ngào của cô.



"Không có gì." Diệp Bạc Hâm nghiêm mặt, hơi hơi khép mắt.



Tập Vị Nam ôm cô như vậy, mùi thuốc trên người anh đều chuyển lên người cô.



"Anh hút thuốc rồi?"



Tập Vị Nam mơ hồ gật đầu, buông cô ra.



Hai chân Diệp Bạc Hâm vừa chạm đất, đầu ngón chân tròn trắng nõn đặt lên mặt đất.



Trên mặt đất không có trải thảm, vừa lạnh vừa mát.



Tập Vị Nam chau mày, lấy dép lê qua.



Gập eo, nắm bàn chân cô, giúp cô mặc dép vào.



Diệp Bạc Hâm hơi sững, nhìn anh cúi đầu, nghiêng mặt chăm chú.



Tay anh rất ấm áp, chạm vào da cô, có một dòng ấm lan truyền từ bàn tay anh sang bàn chân cô, trực tiếp chảy tới tứ chi.



"Vị Nam?"



"Ừm." Tập Vị Nam nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, lồng ngực dậy sóng rất lợi hại.



"Tối qua em gọi điện thoại cho anh." Cô cản thấy nói rõ ràng vẫn tốt hơn, nếu không sau này nghi ngờ càng sâu, trong lòng cô cũng xa cách.



Tập Vị Nam hơi sững, cản xúc trong ánh mắt giống như sóng biển đại dương, âm trầm.



"Lúc nào?" Anh rút điện thoại ra, xem lịch sử cuộc gọi.



Ánh mắt càng sâu hơn.



Mười giờ mười phút.




"Làm sao vậy?" Tập Vị Nam quay người cô lại, nâng cằm cô lên, giữa hai lông mày nhíu chặt, rất rối loạn, cô làm sao lại tức giận rồi?



""Anh không không cho phép em đặt áo quần vào trong tủ, đây vốn dĩ là nhà chúng ta, em là bà chủ muốn làm thì thì làm cái đó, không cần hỏi ý kiến anh, em làm cái hì cũng được." Giọng của Tập Vị Nam dịu dàng, chính lf sợ giọng to một chút, nước mắt ở khóe mứt cô sẽ chảy ra.



Diệp Bạc Hâm hít một hơi, cảm thấy bản thân thật sự quá lập dị rồi.



Bây giờ một ánh mắt của anh cũng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.



Loại cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.



"Đi ra đi, lát nữa em còn phải đi làm." Diệp Bạc Hâm lấy tay đặt lên cánh tay anh, ngăn cản anh dựa tới gần.



Người này nói chuyện thì nói chuyện, dựa gần cô như vậy làm gì, đầu mũi cũng sắp dính lại với nhau rồi.



Tập Vị Nam cũng không tức giận, nhàn nhạt cười, anh cấu mặt cô, trong ánh mắt sóng dồn dập khác thường.



Tập Vị Nam nhìn vào đuôi mắt cô, làn sóng dập dờn, quyến rũ lòng người, có chút thanh nhã, một chút dễ thương.



Hôn xuống một cái.



Môi cô giống như thạch rau câu mềm mại, khiến anh không khống chế được muốn tiến vào sâu hơn.



Đợi Tập Vị Nam buông cô ra, Diệp Bạc Hâm đã thở hổn hển rồi, sắc mặt ửng đỏ.



Anh cười, trong ánh mắt trong suốt, chứa lưu quang nhạt.



" Đi ăn sáng."



Tập Vị Nam nắm lấy tay cô.



Diệp Bạc Hâm từ đầu tới cuối cúi đầu, độ cong của khóe mắt càng giương lên.



Trên bàn ăn, bày ra cháo và trứng luộc.



Tập Vị Nam kéo ghế ra, ấn cô ngồi xuống, lại đi nhà bếp lấy ra bát đũa, đặt trước mặt cô, bản thân ngồi xuống bên cạnh cô.



"Lúc nãy anh đi mua bữa sáng rồi?"



Diệp Bạc Hâm một bên ăn cháo, một bên liếc nhìn anh một cái.



Cô còn tưởng anh tức giận bỏ đi rồi, không ngờ là đi mua bữa sáng.



"Ừm." Tập Vị Nam nhàn nhạt trả lời, ngón tay linh hoạt bóc vỏ trứng.



Một quả trứng gà trắng mềm rất nhanh được đặt trên dĩa trước mặt cô.



"Vốn dĩ muốn tự mình nấu cháo, nhưng trong bếp không có nguyên liệu. Lát nữa đưa em đi làm, anh tiện đường đi siêu thị mua chút thức ăn về."



Diệp Bạc Hâm không nói gì nữa, yên lặng ăn cháo.



Tập Vị Nam muốn nuông chiều một người, dường như không có cô gái nào sẽ không bị anh mê hoặc.