Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 243 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Ha!



Anh Nam, gọi thân mật như vậy.



Sắc mặt Diệp Bạc Hâm biến rồi biến.



Cuối cùng vẫn không phát hỏa.



Sau khi tắt ngang điện thoại, cô kéo rem cửa sổ ra, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào, trong lòng lại cảm thấy rất buồn bực.



Cô rõ ràng biết Tập Vị Nam không phải lịa đàn ông hoa tâm, nhưng kiềm chế khống được trái tim lạnh lẽo.



...



Kỷ Nhiễm một mặt nghi ngờ, bỏ điện thoại xuống, quay lại bên cạnh Tần Yến Đường.



Cô mang tới hai cô bạn gái, bởi vì Tập Vị Nam từ đầu tới cuối không nhìn thẳng qua, những người khác đều mang theo kiều nữ, Sở Lâm mặc dù có mang theo, nhưng không hứng thú, may mắn thay Tần Yến Đường vẫn luôn ở trong không khí sôi động, hai cô gái cùng đi tới, như vậy mới không có tẻ nhạt.



"Điện thoại của ai?" Tần Yến Đường vừa đánh ra một lá bài, thuận tiện ôm Kỷ.



Kỷ Nhiễm cười nhẹ, vẫn như cũ dựa vào trong lòng anh.



"Tìm anh Nam."



Sở Lâm nghe thấy, lông mày tinh tế hơi chau lại.



"Cô nghe điện thoại của anh Nam rồi?" đến giọng cũng nghiêm trọng rất nhiều.



Kỷ Nhiễm hơi run, có chút sợ hãi.



Anh mắt của Sở Lâm rất dọa người, giống như cô làm việc gì tội ác tày trời.



Những người khác cũng dừng lại, chậm rãi nhìn hướng Kỷ Nhiễm.



Một bầu không khí cứng nhắc.



Thân phận anh Nam đặc biệt, điện thoại của anh chưa từng cho phép ai động vào, mỗi lần ra ngoài chơi, điện thoại không rời khỏi người, có thể lúc nãy chơi đùa, rơi ra một bên rồi.



Điện thoại của bọn họ cũng đều vứt lên sofa, điện thoại vang lên, lười đi nghe, bọn họ cũng không có bí mật gù người khẽ không thể thấy, vì vậy cho dù là điện thoại của ai, Tần Yến Đường kêu Kỷ Nhiễm đi nghe, bọn họ cũng không ngăn cản, thế nào cũng không nghĩ rằng lại là điện thoại của anh Nam.



"Vâng..." Kỷ Nhiễm gật đầu, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, rúc vào trong lòng Tần Yến Đường.



Ai biết được ánh mắt của Tần Yến Đường lạnh xuống, buông cô ra.



"Ai gọi?" Bây giờ cầu nguyện đừng là cấp trên gọi tới, nếu không bọn họ tiêu đời rồi.



Kỷ Nhiễm cắn môi, "Không biết... là giọng của phụ nữ..."



Giọng của phụ nữ?



"Không phải là chị dâu chứ?" Lăng Diên Dung vừa mở miệng, mọi người đều nhìn mặt nhau.



Kỷ Nhiễm lại lắc đầu lần nữa.



"Cô ấy nói gì?"




Anh và Kỳ Tương Tu nói rất nhiều, sau đó Kỳ Tương Tu thực sự rất buồn ngủ, không gắng được nữa, mới nói một tiếng quay về phòng.



"Anh Nam, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."



Đồng hồ sinh học của Tập Vị Nam rất đúng giờ, sáu giờ liền tỉnh lại.



Ở trong nhà Sở Lâm ăn xong bữa sáng, đám người kia vẫn chưa thức dậy Tập Vị Nam đi về trước.



Đêm qua anh lại mất ngủ rồi, dường như trưng mắt tới sáng.



Lời nói của Lương Thanh Trạch, gương mặt cười của Diệp Bạc Hâm, ở trong đầu anh lặp đi lặp lại, đến mức đầu anh phát đau.



...



Tập Vị Nam vừa vào cửa liền nhìn thấy trên tủ giày đặt một đôi giày vao gót.



Anh sững sờ, mới hơn bảy giờ, sớm như vậy cô đã tới rồi?



Hôm na là thứ ấu, cô không đi làm sao?



Ánh mắt dừng lại, rơi trên sofa.



Diệp Bạc Hâm co người nằm nghiêng người trên sofa.



Mái tóc che đi nửa khuôn mặt, một tay đặt lên trên eo.



Sắc mặt có chút hốc hác, dường như ngủ không an giấc, lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại.



Nhãn cầu dưới ní mắt chuyển động không ngừng.



Tập Vị Nam nén hơi thở lại chân tay nhẹ nhàng bước tới bên sofa, quỳ người xuống.



Anh vén tóc cô lên lộ ra khuôn mặt gầy gò.



Cô sao lại ngủ trên sofa rồi.?



Ngón tay lướt qua đôi mắt sưng húp của cô, trái tim hơi đau nhói.



Diệp Bạc Hâm mất ngủ vẫn luôn rất tỉnh, trên mặt bị thứ gì lướt qua, cô đánh cảnh giác, mạnh mẽ nở to mắt ra.



Ánh mắt ác liệt, một chút cũng không giống như vừa mới thức dậy.



Nhiều năm nay, cô vẫn luôn như vậy, bởi vì ác mộng quấn lấy người, nửa đêm kinh ngạc tỉnh dậy rất nhiều lần, có lúc rạng sáng tỉnh lại, cũng không có cách nào ngủ lại nữa, vẫn nhùn chèn chằm trần nhà tới trời sáng.



Ngón tay Tập Vị Nam khựng lại, áy náy nhìn cô, "Làm em tỉnh giấc rồi?"



Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn anh, rất lâu mới phản ứng lại, bản thân đang ở đâu.



"Quay về rồi?" Diệp Bạc Hâm vuốt mặt, mái tóc vén lên sau tai.



Tập Vị Nam trưng trưng nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển, đau mắt như có một tia sáng xẹt qua.



Anh đột nhiên ôm chặt cô, cằm dựa trên lông mày cô, tay càng ôm chặt.