Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 255 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Khớp ngón tay trắng nhợt, Đặng Thụy Tây siết chặt chiếc điện thoại.



Ánh sáng xanh rọi lên gương mặt cô, trong đôi mắt cuộn trào sóng dữ, phản chiếu tia ghen tỵ.



Anh Hai thích cô ta đến vậy ư?



Mình phải làm sao?



Từ nhỏ đã ái mộ anh, cô nỗ lực để kịp bước chân anh, biến mình trở nên ngày càng ưu tú.



Vẫn không được ư?



Đặng Thụy Tây ngẩng đầu, trông dung mạo thư thái của người đàn ông khi say dưới ánh đèn màu cam dìu dịu. Cô muốn đánh cược một lần, nếu thua, cũng không hối hận.



Bằng không, quả thực không cam lòng.



Anh Hai là người bướng bỉnh, sẽ không đời nào nghe lời bà nội, bằng lòng lấy cô làm vợ.



Nhưng nếu chuyện xảy ra lúc say, nếu hai người có quan hệ, anh ấy sẽ không thể chối bỏ trách nhiệm.



Chiếc điện thoại vẫn rung bần bật, Đặng Thụy Tây nhìn xuống cái tên nhảy nhót trên màn hình, hạ quyết tâm, ấn nút tắt máy.



Căn phòng lại trở về yên ắng.



Hơi thở gấp gáp nặng nề của người đàn ông không ngừng dụ dỗ Đặng Thụy Tây.



Bất chấp sĩ diện, đôi bàn tay cô run rẩy cởi cúc.



Chiếc áo sơ mi gam đỏ tươi tuột xuống đất.



Làn da nõn nà trắng trẻo, dưới ánh đèn mờ mờ, tản mác dư vị mê ly.



Lồng ngực Đặng Thụy Tây đập dồn dập, cô quỳ bên giường, ngón tay lướt qua sống mũi, mắt, mày, sau cùng dừng lại trên bờ môi mím chặt của anh.



Chưa bao giờ được gần với anh như lúc này, cô khom người là có thể ngửi thấy mùi hương mát lành trong trẻo trên cơ thể anh.



Đặng Thụy Tây lưu luyến, nhắm mắt lại, hít hà thật sâu, trong lồng ngực căng đầy hương vị của người đàn ông trưởng thành.



Tay trượt xuống, đặt trên cổ áo của anh.



Vô liêm sỉ thì đã làm sao? Cô muốn đánh cược một lần, thua, thì cũng còn một đêm đẹp, cho nửa đời sau hoài niệm.



Nhưng... nếu anh Hai tỉnh lại, tức giận cho rằng cô là ả đàn bà mặt dày mày dạn, đoạn tuyệt với cô nữa, thì cô phải làm sao?



Lúc ấy thật sự không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.



Đặng Thụy Tây đắn đo.



Tấm chăn mỏng vắt ngang hông anh, đường nét gương mặt sắc cạnh, như được đẽo gọt tinh xảo, mỗi nét đều mang sự ưu đãi quý giá mà thượng đế ban tặng.




Sở Lâm nheo mắt: “Em lại bày trò gì?”



Tập Khởi Nhu cắn răng, nắm chặt bàn tay Sở Lâm: “Em... em dắt chị Thụy Tây đến, cũng chính em dặn chị ấy chăm sóc anh Hai. Em chỉ muốn vun vào cho hai người họ, nhưng không nghĩ anh Hai lại nổi cơn lên, bây giờ phải làm sao?”



Tập Khởi Nhu luống cuống dậm chân, sắc mặt Sở Lâm cũng khó coi.



Vẻ mặt mới rồi của anh Nam, âm u như dự báo sắp có giông bão.



Sở Lâm trỏ trán Tập Khởi Nhu, bực mình trách móc: “Bình thường em nghịch ngợm sao cũng được, giờ lại dám phá bĩnh cả anh Hai của mình. Cũng chả phải em không biết Đặng Thụy Tây thích anh Hai em thế nào, em còn dám để hai người bọn họ ở riêng với nhau. Như thế chẳng phải em đẩy anh Hai em vào chỗ khó xử còn gì?”



Chắng trách anh Nam lại nổi giận đùng đùng, anh ấy vốn không thích bị người khác thao túng.



Nghe mắng, mà Tập Khởi Nhu chực bật khóc: “Em làm sao biết được, chẳng qua em thấy anh ấy mãi không có bạn gái, sợ anh ấy độc thân cả đời, em làm sao biết được anh ấy lại tỏ ra quyết liệt đến thế?



Sở Lâm hận không thể bổ được cái đầu cô ra, để xem rút cuộc trong ấy chứa những thứ gì.



Một cô gái mà có thể nói được những lời này sao?



“Anh hai của em có bạn gái rồi. May chuyện chưa có gì để dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn. Bằng không anh Hai của em chắc sẽ lột da rút gân em...”



“Cái... cái gì?” Anh Hai có bạn gái rồi? Tập Khởi Nhu mếu máo: “Chết rồi, chết thật rồi, lần này anh Hai sẽ không tha cho em...”



...



“Nam, có chuyện gì thế?” Lục Tiễn Tây đuổi theo.



Cả hai nối gót nhau ra khỏi biệt thự.



Bên bờ biển, đèn đóm đã tắt ngóm.



Duy chỉ có căn biệt thự này là còn sáng đèn.



Tập Vị Nam đưa tay day ấn đường đang căng tức nhức nhối, bóng hình như lẫn vào màn đêm.



“Ai đưa Đặng Thụy Tây tới?” Trong tiếng gió gào thét, giọng nói của Tập Vị Nam sin sít rùng rợn.



Họ cũng chả phải không biết việc anh đã kết hôn, trong khi Đặng Thụy Tây là vị hôn thê mà bà cụ chỉ định cho anh. Chả nhẽ họ vẫn còn cảm thấy sự việc chưa đủ phức tạp hay sao?



Lục Tiễn Tây giật mình, quả nhiên do Đặng Thụy Tây giở trò.



“Không rõ.”



Tập Vị Nam không truy hỏi gay gắt, đôi mắt thăm thẳm trông ra biển lớn nhập nhoạng giữa màu đêm.



Nửa đêm phải lặn lội về, nơi này cách khu nội đô khá xa, chắc cũng phải mất một tiếng đồng hồ đi đường.



Lục Tiễn Tây gọi điện thoại cho nhân viên của resort, bên đó sắp xếp người đưa họ về.