Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 256 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


“Nam, hà tất cậu phải vậy? Thậm chí cô ta cũng chẳng thèm nhớ sinh nhật của cậu. Nếu cô ta thật lòng quan tâm, thì đã chẳng có việc không biết sinh nhật của cậu?” Trông nửa bên gương mặt mệt mỏi của anh, Lục Tiễn Tây bèn trút bỏ hết những lời đã đè nén cả buổi tối.



“Lão Lục, những lời thế này, sau này tôi không muốn lại lần hai.” Tập Vị Nam quả quyết ngắt lời anh ta.



Lục Tiễn Tây nín lặng, hai tay đút túi quần.



Gương mặt khôi ngô như ẩn vào màn đêm, đôi mắt đen láy không thể nhận ra bất kì cảm xúc nào.



Một chiếc xe Bentley màu đen từ đằng xa trờ tới, hai luồng đèn chói lọi như xé toạc màn đêm.



Resort bên bờ biển là thiên đường xây riêng cho giới tài phiệt, từng viên gạch từng hòn đá cũng thuộc hàng vật liệu đắt giá, mỗi một góc ở đây đều do kiến trúc sư nổi tiếng dày công thiết kế.



Những người giàu có đến chơi, thi thoảng tổ chức party bên bãi biển, uống say sẽ có người đưa về tận nơi. Để tôn vinh địa vị của họ, thậm chí mỗi một chiếc xe dùng để đưa tiễn khách của resort cũng đều thuộc dòng hạng sang.



Chiếc xe đỗ xịch lại bên cạnh Lục Tiễn Tây, nhân viên mặc gile đen mở cửa xe.



Lục Tiễn Tây liếc nhìn Tập Vị Nam một thoáng, rồi ngồi lên xe.



Hôm nay anh cũng uống ít rượu, tuy không say, song không thể để Tập Vị Nam về một mình.



Cánh cổng biệt thự rộng mở, Sở Lâm và mấy người chạy ra, kẻ đầu trò Tập Khởi Nhu rụt rè núp sau Sở Lâm.



Cảnh tượng Đặng Thụy Tây không mảnh áo che thân, họ đều chứng kiến và đều hiểu đại khái.



Họ cũng hiểu rõ tính cách của Tập Vị Nam, để xảy ra chuyện này, Tập Vị Nam sẽ không thể nào ở lại.



“Anh Nam, anh đi đường cẩn thận.” Giọng Sở Lâm ủ rũ nói.



Trong xe, Tập Vị Nam liếc ra ngoài, bình thản nhìn lướt qua tất cả mọi người.



“Mọi người cũng nghỉ sớm đi.”



Nói rồi, anh nâng cửa kính lên.



“Chạy thôi.” Lục Tiễn Tây thu lại ánh mắt, nhìn thẳng theo ánh đèn rọi, trông ra đường bờ biển lúc ẩn lúc hiện.



...



Hôm sau tỉnh dậy, Diệp Bạc Hâm mang hai bọng mắt thâm quầng.



Thẩm Tư Á sau một đêm say, đầu đau tưởng muốn chết, lẩm bẩm một tiếng, rồi lật người, ngủ tiếp.



Biết tâm trạng cô ấy không vui, Diệp Bạc Hâm cũng không thúc cô dậy, bèn lấy điện thoại của Thẩm Tư Á, giúp cô xin nghỉ phép một ngày.



Vừa ngắt điện thoại, sực thấy có một cuộc gọi nhỡ.



Giang Diệc Đình?



Gọi lúc chín giờ tối qua, lúc ấy cả hai đang ở trong quán bar, Thẩm Tư Á uống say lúy túy.
Về đến nhà, phòng khách không bóng người.



Diệp Bạc Hâm đi một vòng.



Chưa về à?



Tầm trưa nói là đã về rồi mà?



Cô vào bếp, bỏ thịt thà, rau củ từ trong túi ra, xếp vào trong tủ lạnh. Lúc quay ra, qua vách kính, bỗng thấy một bóng người đi lướt từ tầng hai xuống.



Chính xác là đi lướt, không hề mảy may một tiếng động, anh bước chân nhẹ tênh không một âm thanh.



Diệp Bạc Hâm rửa tay, lau khô rồi mới ra ngoài.



Tập Vị Nam ngồi trên ghế sô-pha, hơi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm.



Không biết tại sao, Diệp Bạc Hâm lại có cảm giác chột dạ.



Ánh mắt anh quá đỗi điềm tĩnh, Diệp Bạc Hâm nín thở, lần khần bước lại gần.



“Tối qua anh chưa ngủ đủ à?”



Tập Vị Nam nhìn xuống, lật giở tờ báo, không trả lời.



Diệp Bạc Hâm rón rén vươn tay, ôm cổ anh từ đằng sau.



“Anh giận phải không?” Cô se sẽ nói bên tai anh.



Cảm nhận sống lưng anh gồng lên, cả người cứng đờ, cô đỏ mặt, áp má nóng bừng vào bên mặt anh, hơi thở dồn dập.



Cô chưa bao giờ chủ động như thế này.



Ai bảo làm anh giận, lửa nhóm lên thì đương nhiên phải chờ cô dập rồi.



Tập Vị Nam đang giận, từ hôm qua cho đến tận lúc này, anh luôn nung nấu cơn giận.



Giận cô không nhớ sinh nhật của mình, giận cô vô tâm, càng giận mình bị xao nhãng.



“Không.” Tập Vị Nam buông thõng một câu rắn đanh, mắt không buồn chớp.



Diệp Bạc Hâm có hơi nhụt chí: “Em xin lỗi, hôm qua em...”



Tập Vị Nam vươn tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, quẳng tờ báo sang một bên.



Gió chiều muộn ùa vào qua khung cửa ban công hơi hé mở, tầm rèm phất phơ tung bay, ráng chiều nơi chân trời đã đỏ như lửa.



Căn phòng im ắng, gió hây hẩy, và mùi hương thanh mát chỉ thuộc về riêng mình anh, thoang thoảng trên cơ thể.