Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 257 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Diệp Bạc Hâm giật mình, nuốt lại lời đã dâng đến miệng.



“Xin lỗi cái gì?” Ánh mắt Tập Vị Nam sâu lắng nhìn cô, khoảnh khắc ấy thời gian như đứng lại.



Diệp Bạc Hâm dám khẳng định, anh đang rất giận, và đấy là lỗi của cô, nhẽ nào vì tối qua cô cho anh leo cây?



Cả cơ thể Diệp Bạc Hâm đang run lên, miệng ấp úng.



“Thì... tối qua Thẩm Tư Á có chuyện buồn, em lo cô ấy làm sao, nên cùng cô ấy đến quán bar uống rượu, sau đó uống say, em ở lại chăm sóc...”



Diệp Bạc Hâm vừa nói, vừa len lén quan sát sắc mặt anh.



Uống say?



Gương mặt Tập Vị Nam biến sắc, tối qua anh cũng uống say và suýt thì...



“Làm sao vậy?” Diệp Bạc Hâm nhận ra sắc mặt anh hơi là lạ. Cánh tay vòng quanh bờ eo cô càng lúc càng chặt, khiến cô hơi ngột ngạt. Hai tay cô luống cuống, buông thõng bên người: “Em không uống mà...”



Tập Vị Nam lạnh nhạt “ừm” một tiếng, sau đó người xoay một vòng, người đè lên cô.



Khoảnh khắc đó lồng ngực lại xốn xang loạn nhịp, hai tay Diệp Bạc Hâm tì trước ngực anh, ngượng ngùng quay đầu đi.



Tập Vị Nam cười tự giễu, xoay mặt cô lại.



“Hâm Nhi, trong lòng em, rốt cuộc anh có vị trí thế nào?” Trong giọng nói lẫn theo vài phần hụt hẫng.



Diệp Bạc Hâm lấy làm lạ, cũng cảm nhận được tâm trạng anh đang sa sút.



Vị trí gì?



Hình như cô chưa từng nghĩ đến.



Người này đối với cô mà nói chính xác là một kẻ xâm lăng, anh bất chấp xông vào cuộc sống của cô, khiến cuộc sống này đảo lộn, còn cô lại cam tâm trở thành người bị trị.



Ở bên anh, cô có cảm giác ấm áp thật sự, như thể con tim phiêu dạt bấy lâu cũng tìm được bến đỗ, kể từ ấy anh là cảng tránh gió của cô.



“Em...” Diệp Bạc Hâm cúp mi mắt, phân vân nên trả lời thế nào.



Bờ môi anh nhen nụ cười cay đắng, ánh mắt không giấu nổi vẻ nguội lạnh.



Năm năm, họ đã bỏ lỡ nhau suốt năm năm.



Cô quên đi tất cả những gì cả hai từng có, làm sao anh dám mưu cầu xa xỉ, bắt cô phải tôn cao vị trí của mình trong lòng?



Tập Vị Nam nắm cằm cô, hơi siết mạnh. Vào lúc cô chau mày, anh liền cúi xuống chặn bờ môi cô.
Đối diện với ánh mắt tươi tắn của anh, Diệp Bạc Hâm tức thì chột dạ.



Cô không rõ trước kia mình đã từng tặng anh món gì, nhưng riêng chiếc đồng hồ này, cô dám đoan chắc, anh rất thích nó. Trong đôi mắt sâu, dạt dào ánh sáng, lấp lánh như sao.



Liệu cô có thể nói, vì sợ anh giận, nên mới mua quà, mục đích là để làm anh bớt giận?



Có lẽ, khi nói ra, sắc mặt anh sẽ sa sầm mất.



“Chiếc đồng hồ anh hay đeo trước kia cũng vỡ rồi mà?” Diệp Bạc Hâm đặt đũa xuống, nhấc chiếc đồng hồ từ tay anh, ánh mắt rơi trên cổ tay trái, hơi thở như nghẹt lại. Vết sẹo ấy, giống như hằn vào trái tim cô, từng giây từng phút đều nhắc nhở cô, chính người đàn ông này đã liều mạng cứu mình.



Diệp Bạc Hâm cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt cổ tay anh, cài đồng hồ lên cổ tay.



Cô không để ý thấy, mắt anh thoáng qua vẻ thất vọng.



Hóa ra anh lại mơ tưởng cô có thể nhớ hôm qua là sinh nhật mình. Chỉ vì vướng chút việc, nên mới không kịp về, thì ra chỉ do anh mơ tưởng...



“Đói rồi đúng không? Ăn cơm thôi.” Tập Vị Nam rụt cổ tay lại, vẫn vẻ điềm nhiên nho nhã, nét mềm mại trong mắt đã tan đi ít nhiều.



Anh vốn trầm lặng, lý trí, vậy mà trước mặt cô lại nhiều lần phá cách.



Diệp Bạc Hâm sững người, cô nói gì nhầm nhọt à?



Sau đó, cả hai không nói gì nữa.



Trên bàn ăn không một tiếng động, họ đều là những người gia giáo, lúc ăn cơm không phát ra tiếng, thậm chí uống canh cũng nhỏ nhẹ từng thìa.



Diệp Bạc Hâm ngần ngừ một lúc, rồi lên tiếng xua tan bầu không khí im lìm.



“Không đẹp à? Em biết chiếc đồng hồ này không đắt và đẹp như chiếc cũ của anh. Chiếc đồng hồ kia là hàng đặt làm tay, chắc cái này không vừa mắt anh, nếu đã không ưng thì thôi đừng cố...”



Diệp Bạc Hâm làm động tác như sắp tháo chiếc đồng hồ khỏi cổ tay anh. Tập Vị Nam nhíu mày, giữ tay cô lại.



“Anh không nói là không thích...” Anh nào phải không nhìn ra, giá trị của chiếc đồng hồ này không hề thấp.



Anh thích cái cũ, sở dĩ vì nó là món quà thành niên mà anh trai anh tặng.



Còn chiếc này do cô tặng, làm sao anh lại không thích?



Khóe môi Diệp Bạc Hâm nhếch lên, cô biết anh không để tâm giá cả, nhưng gương mặt lạnh nhạt của anh làm người ta không được thoải mái, nên mới cố tình nói thế.



“Diệp Bạc Hâm, em cố tình đúng không?” Cũng biết mình bị bẫy, đôi mắt thon dài của anh nheo lại.



“Không mà.” Diệp Bạc Hâm lắc đầu, híp mắt cười.