Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 258 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Hai ngày sau, Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa đi mua sắm tại Bách Vinh Thế Mậu.



Mới chớm thu, tiết trời đã se se lạnh, quần áo mua hè trong trung tâm thương mại đang giảm giá, thu hút không ít khách hàng.



Lúc này đèn đường đã lên, bóng người đi đường đan xếp xen lồng.



Tô Hòa kéo Diệp Bạc Hâm vào trung tâm thương mại, loanh quanh một vòng, lúc ra ngoài, trên tay cả hai đã túi lớn túi bé. Quần áo màu hè giảm giá, cả áo gió mẫu mới mùa thu, cứ phàm đẹp mà rẻ là Tô Hòa đều mua.



Bước vào môt nhà hàng món Hoa, vừa ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn lên, thì điện thoại trong túi đổ chuông.



Màn hình nhấp nháy cái tên Hạ Dã Nhuận, Diệp Bạc Hâm nhíu mày, anh ta gọi cho cô làm gì?



“Em gọi đi, chị ra nghe điện thoại.” Diệp Bạc Hâm đứng dậy, nói với Tô Hòa.



Tô Hòa đang chăm chú xem món ăn, nghe vậy, đầu cũng không buồn ngẩng: “Vâng.”



Phục vụ nhường đường, Diệp Bạc Hâm bước ra ngoài.



Ánh đèn lung linh rọi lên người cô, kéo cái bóng đổ lê thê, lướt thướt.



Ra khỏi nhà hàng, cô rẽ vào một vườn hoa quảng trường bên cạnh đó.



“A lô.” Sắc mặt cô lạnh nhạt, trán hơn nhăn lại.



Ánh đèn ngũ sắc nơi quảng trường quyện vào nhau, rải xuống quanh vườn hoa, lấp lánh ánh đỏ, vàng, tím.



“Bạc Hâm, em đến ngay khách sạn Wien, chị em gặp rắc rối rồi.” Đầu bên kia, Hạ Dã Nhuận thở hổn hển, giọng điệu lo âu, sốt ruột đi đi lại lại.



Diệp Thanh Vũ gặp rắc rối thì liên quan gì đến cô?



Diệp Bạc Hâm đổi bên tai nghe, bình thản nói: “Rắc rối gì?”



Hạ Dã Nhuận im bặt một lúc, như vẻ khó nói thành lời.



“Đừng hỏi nhiều, Diệp Thanh Vũ là chị em, cả hai dù có khắc khẩu đến đâu, nhưng đương lúc có chuyện, sao em chẳng lo lắng gì cả?”



Nghe giọng điệu của Hạ Dã Nhuận, thì đang trách móc cô á?



“Chị ấy hiếu thắng, gặp rắc rối chỉ là chuyện sớm hay muộn, từ lâu em đã cảnh báo rồi, nhưng cứ không nghe, vẫn lằng nhằng với Lạc Thời...” Gã công tử bột Lạc Thời ở trên thương trường lại cáo già lão luyện, chính xác là một gã xấu tính. Ba cái tài lẻ của Diệp Thanh Vũ còn dám bỡn người ta, không bở hơi tai, thì đúng là bôi tro trát trấu vào thương hiệu của Lạc tam thiếu.
Hạ Dã Nhuận nhìn cô thật lâu, ánh mắt lưu luyến thâm trầm: “Vậy anh về đây.”



Nói rồi, anh quay đi.



Diệp Bạc Hâm gọi giật anh lại.



Hạ Dã Nhuận sửng sốt, bước chân không nhấc lên nổi, sống lưng gồng lên.



Diệp Bạc Hâm nhìn bóng hình cao to của anh: “Anh định cứ thế về à? Tắm rửa đi đã, gọi khách sạn mang một bộ quần áo sạch sẽ lên.”



Cúc áo sơ mi bung tuột, trên cổ chằng chịt dấu hôn, anh vốn là chàng công tử phong lưu được báo chí hết mực chú ý, ra ngoài với dáng vẻ này, không biết tiêu đề ngày mai sẽ gay gắt cỡ nào.



Hạ Dã Nhuận ngớ người, hồi lâu mới gật đầu.



Diệp Bạc Hâm quay vào phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm bên ngoài phòng khách vọng vào, cô dựa vào thành giường, nhìn xuống gương mặt nhăn nhó của Diệp Thanh Vũ.



Hình như rất khó chịu, người có khả năng kiềm chế cao độ như Diệp Thanh Vũ bị giày vò đến mức không còn lý trí, chỉ còn lại vẻ mê mị thế này. Cô nghĩ bụng, nếu ở trạng thái tỉnh táo, Diệp Thanh Vũ không đời nào lại vất bỏ tự ái để mà ôm ấp hôn hít Hạ Dã Nhuận như thế.



Hạ Dã Nhuận mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt rượt, nhỏ giọt xuống xương quai xanh, nom hiền lành và mềm mại hơn hẳn.



Chuông cửa réo liên hồi như đòi mạng.



Bước chân khựng lại, anh bèn quay ra cửa.



Mới rồi gọi điện thoại cho khách sạn, nhờ họ chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ, giờ này chắc lên tới nơi rồi.



Hạ Dã Nhuận mở toang cửa không hề mảy may nghĩ ngợi.



Bất thình lình, đôi đồng tử co rụt lại.



Người đàn ông ngoài cửa mang vẻ mặt sa sầm, đôi mắt sâu hun hút lúc này bốc lửa hừng hực.



Hạ Dã Nhuận kinh ngạc, sao anh ta lại ở đây?



Những dấu hôn trên cổ Hạ Dã Nhuận khiến mắt Tập Vị Nam đau nhức nhối, nắm đấm siết chặt, tiếng rắc rắc rõ mồn một.



Không đợi Hạ Dã Nhuận kịp hết bàng hoàng, những cú đấm túi bụi như mưa trút xuống người anh.