Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 301 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Lúc trước Tập Vị Nam nói rằng nếu có thời gian sẽ trở lại, nhưng lời hứa đó của anh đã trôi dạt về phương nào, ngày trở lại thật xa vời, không có hi vọng gì nữa.



Lúc đầu cách hai ba hôm anh vẫn trò chuyện với cô, sau đó số lần dần dần ít đi, Diệp Bạc Hâm thông cảm cho anh bất tiện, dường như không chủ động liện lạc cho anh.



Từ đó trở đi, anh bỗng bặt vô âm tín, cuộc trò chuyện cuối cùng thậm chí đã được nửa tháng rồi.



Việc này làm cho Diệp Bạc Hâm bất an, cô đã thử gọi cho anh, nhưng đầu dây bên kia không có tín hiệu, cô đã đến quân đội, mới biết rằng anh ấy đang thi hành một nhiệm vụ bí mật, vội vàng quá nên không có thời gian nói với cô một tiếng.



Hơn ba tháng trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh, ngoài trời hoa tuyết phủ đầy như lông ngỗng.



Tô Uyển càng ngày càng nghiêm khắc hơn với Diệp Bạc Hâm, đào tạo cô hoàn toàn như một người thừa kế, thường mở cuộc họp đến nửa đêm, hai mẹ con trực tiếp ở lại công ty rồi tiếp tục công việc ngày hôm sau.



Cô muốn học rất nhiều thứ, rất bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã đến tháng Giêng rồi.



Xa nhau hơn ba tháng, anh vẫn chưa trở về, nói rằng gần cuối năm công việc ngày càng nhiều, anh không thể bỏ được. Mỗi ngày bận rộn hội nghị liên tục, Diệp Bạc Hâm không có nhiều tư tưởng để đau buồn, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi, cô không thể không nhớ đến người đàn ông nuông chiều cô. Mặc dù lúc trước anh nói sẽ rời khỏi căn cứ đặc chủng, nhưng gần cuối năm, những chuyện xảy ra càng nhiều, thân là quân nhân như bọn họ nhiệm vụ càng quan trọng hơn, cô lo rằng anh sẽ gặp chuyện không hay.



Lúc đầu nói rằng có thời gian sẽ đến quân đội thăm anh, nhưng bản thân cô bận rộn tất bật, nửa đêm thường bị Tô Uyển gọi đến tham gia những cuộc họp khẩn cấp, những việc này bị gác lại, rồi cứ thế kéo dài.



Bên phía Tập gia, Giang Nhan thường bảo cô qua lại căn nhà cũ, một mình Tập Vị Nam không thể hết lòng với hiếu đạo, cô con dâu cũng không thể chỉ vì sự nghiệp mà bỏ bê không chăm lo gia đình, huống hồ cô vừa mới về Tập gia, tình cảm với Tập gia cần gắn bó mật thiết hơn.



Giang Nhan là một nhân vật có tiếng trong giới thời trang quốc tế, nhưng cô lại thiếu tài năng nấu ăn, sau khi nếm thử kỹ năng nấu ăn của Diệp Bạc Hâm, Giang Nhan khen không ngớt lời, cùng cô học nấu ăn, việc này là cơ hội tốt để tăng thêm tình cảm giữa mẹ chồng và con dâu, Diệp Bạc Hâm sẽ không buông bỏ.



Ngay sau đó, trong căn nhà cũ thường xuất hiện cảnh tượng mẹ chồng nàng dâu cùng nhau nghiên cứu nguyên liệu, công thức nấu ăn, cùng nhau quây quần bận rộn với chiếc tạp dề bên căn bếp, lão phu nhân vẫn không cần gặp cô, nhưng Diệp Bạc Hâm da mặt dày, Giang Nhan cũng đứng về phía cô, vì thế mỗi cuối tuần cô đều đến căn nhà cũ dạy Giang Nhan nấu ăn.
Diệp Bạc Hâm sợ cô ấy lại tiếp tục bị thương, bữa trưa đã xong, vội vã đẩy cô ra khỏi phòng bếp.



Tập Khởi Nhu bĩu môi bịt miệng đứng trước cửa, muốn khóc cũng không được.



Thật không có đạo lý gì, cô là thiếu nữ tài năng, chỉ số IQ xuất sắc hơn người, sao có thể ngay cả nấu ăn mà cũng không biết chứ?



Đến giờ cơm, lão phu nhân từ phòng sách đi ra, vẫn chưa đến phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, không biết là loại mùi vị gì nhưng làm cho người ta vừa mới ngửi thấy đã muốn thưởng thức rồi.



Trên bàn ăn, bày biện món ăn rất đẹp, nhưng rau và canh không cần phải lòe loẹt sặc sở đến thế.



Thế nhưng lúc Diệp Bạc Hâm đem món cuối cùng ra xuất hiện trước mặt bà, sắc mặt bà bỗng lặng xuống.



“Sao cô lại đến đây?” Ngữ khí có phần khó chịu, nhưng nghe ra thì phần lớn phải đành chịu.



“Chào bà ạ.” Diệp Bạc Hâm đặt dĩa xuống trung tâm, kéo ghế ra cười một nụ cười ấm áp. “Bà qua đây ăn cơm ạ.”



Lão phu nhân nhức đầu không thôi, một chút cũng không muốn thấy khuôn mặt vô hại của cô, lạnh lùng xoay người đi, “Khỏi, e rằng tôi không có số hưởng thụ.”



Vẫn như lúc trước, một chút tình cảm cũng không.



Tập Khởi Nhu từ trong phòng bếp mang bát đũa đi ra, nghe thấy tiếng bà ngoại, liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, thấy sắc mặt cô không kỳ lạ gì, liền ngưỡng mộ cô, đối mặt với một bà lão bướng bỉnh như vậy, vẫn kiên trì không phát cáu, thật là phong độ. “Bà ngoại, bà đừng thế mà, chị dâu nấu ăn giỏi lắm đất, hơn nữa con đã thấy chị mất cả buổi sáng chỉ để chuẩn bị bữa trưa cho bà đấy, vất vả như thế, bà cho chị một chút thể hiện đi mà.”