Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 302 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


" Cánh tay cháu hướng ra ngoài rồi hả, cùng với nó lừa gạt ta." Lão phu nhân không vui trừng mắt nhìn Tập Khởi Nhu lên tiếng bênh vực cô một cái.



Tập Khởi Nhu quay lưng với bà giơ tay lè lưỡi, một mặt quỷ dị tinh quái,



Diệp Bạc Hâm mím môi cười, lúc lão phu nhân gọi quản gia chuẩn bị bữa trưa, cô cười dịu dàng nói: "Bà nội, cháu quên nói với bà rồi, lúc nãy nhà bếp bị cháu chiếm dụng rồi, vì vậy đầu bếp hôm nay không có chuẩn bị bữa trưa."



Nhà bếp lớn như vậy, một mình cô có thể chiếm dụng toàn bộ? Rõ ràng là đầu bếp bị cô đuổi ra ngoài...



Lão phu nhân tràn mặt không vui, tức tối quay người lại, "Cô...”



Quản gia lúng túng đứng một bên, nhưng không phải là ý tứ ông ngỗ ngược với lão phu nhân, chỉ là hai ba tháng nay thiếu phu nhân thường chạy tới lão trạch, đối với hạ nhân bọn họ cũng tốt, tục ngữ nói ăn người miệng dẻo nắm người thủ đoạn, bọn họ cũng không dễ bỏ qua tâm ý của thiếu phu nhân.



Tập Khởi Nhu xem tình hình, nhanh chóng lên phía trước nửa đẩy nửa dìu lão phu nhân tới bên bàn ăn, "Bà nội, bà cớ gì phải làm khó sức khỏe của bản thân? Ai làm cơm không phải là cơm? Bà cứ ăn ngon vào, còn về chị dâu cháu, sau khi ăn xong muốn làm gì với chị ấy thì làm vậy, chị dâu cháu cũng không phải là vì bà đổi quan niệm với chị ấy và đặc biệt làm cơm trưa, chị ấy là thay anh hai cháu tận hiếu đạo, bà yên tâm hưởng thụ, đừng có gánh nặng tâm lí ha."



" Chị dâu cũng không phải là cô gái chăm chăm tính toán người khác, em nói đúng không, chị dâu?" Tập Khởi Nhu vừa khuyên vừa nháy mắt ra hiệu với Diệp Bạc Hâm.



" Vâng, Cháu sẽ không cho rằng làm một bữa cơm cho bà ăn, bà sẽ tiếp nhận cháu. Nhưng nên tận lực hiếu đạo, cháu cũng là tậm tâm." Diệp Bạc Hâm tiếp lời của Tập Khởi Nhu.



Lão phu nhân nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, như Tập Khởi Nhu nói cũng có đạo lý, đây là nhà bà, dựa vào gì để cô một người ngoài tới chiếm lĩnh, bà còn phải trốn tránh cô?



Một bữa cơm mà thôi, ăn xong nên làm sao thì làm vậy, đừng mơ tưởng bà vì một bữa cơm liền cho cô sắc mặt tốt.



Thần sắc lão phu nhân giãn ra, Khởi Nhu lấy cho bà một bát canh, thìa canh nhẹ nhàng chuyển động, "Bà nội, cẩn thận nóng a."



Diệp Bạc Hâm cũng ngồi xuống, tỉ mỉ quan nhận sắc mặt của lão phu nhân.




Nghe thấy cô phàn nàn, Diệp Bạc Hâm mỉm cười, "Được rồi, em về trước đi, lát nữa chị đi tìm em, được không."



" Không được, em ở đây đợi chị." Tập Khởi Nhu nhất mực không đi, quay người ngồi trên sofa, vắt hai chân lên, "Anh hai trước khi đi đã dặn dò em, kêu em chăm sóc tốt cho chị, em không thể để chị ở địa bàn của em bị bắt nạt, cái này để mặt mũi của em đi đâu a? Anh hai quay về rồi, em làm sao ăn nói với anh hai?"



Trong lòng Diệp Bạc Hâm chảy qua tia ấm áp.



Anh trước khi đi còn căn dặn Khởi Nhu chăm sóc cô? Là đoán được cô sẽ tới lão trạch sao?



Cô cùng quản gia đi lên lầu, phòng sách ở tầng hai ở đầu tầng, ánh sáng rõ ràng, tầm nhìn cũng thoáng rộng, thiết kể cổ trang, treo trên tường đều là tranh của họa sĩ nổi tiếng, không ít đồ cổ xác thực.



Lão phu nhân không nhìn cô vừa mắt, cũng không cùng cô nói nhiều, trực tiếp mở cửa kiến sơn.



" Đặng Thụy Tây là học sinh xuất sắc của học viện Columbia Business, chuyên môn về tài chính, sau khi tốt nghiệp từng ở phố Wall làm việc hai năm, nó lúc đầu ở phố Wall cộng đồng đầu tư tài chính nổi tiếng, nhưng khi sự nghiệp thăng tiến giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh vinh quang, ở đại học Cambridge giành được Thạc sĩ tâm lý, ông nội và bố nó đều là đứng đầu chính trị, gia thế trong sạch không vết tích, mẹ nó là một họa sĩ nổi tiếng, Đặng gia vùng với Tập gia chúng ta có thể nói là môn đăng hộ đối."



" Còn Diệp gia các người, chẳng qua chỉ là tiểu thương hộ nhìn không lọt mắt trong Kinh thành, ngay cả hào phú cũng không được tính. Bố cô trong hôn nhân đi lạc đường, làm không ít chuyện bịp bợm, ở trên thương giới cũng náo loạn khắp nơi, còn mẹ cô, lớn tuổi rồi còn không biết chừng mực ý tứ, cùng một diễn viên ở cùng nhau, còn lên đầu đề báo giải trí, thật là mất hết mặt mũi. Nói cái gì mỹ nữ tổng tài bao dưỡng ngôi sao điện ảnh, thật là hoang đường, mặt mũi đều mất hết rồi, có cặp bố mẹ kỳ lại như vậy, có gia thế không nhận lưu như vậy, cô vì sao có ý tứ muốn dây dưa với cháu trai ta?"



" Nhân phẩm, gia thế, giáo dưỡng của Đặng Thụy Tây đều là đứng đầu, nó có thể giúp cháu trai ta một bước lên mây, có thể không ló hậu phương, người vợ vó đức có tài như Thụy Tây, ở bên ngoài nó có nhân mạch, ở trên người nó có huyết thống cao quý, còn cô thì sao, cô có cái gì? Trong giới danh môn, cô quen biết mấy người, ai cho cô mặt mũi? Tương lai cháu ta gặp phải khó khăn gì, cô có thể vì nó làm cái gì? Bôn ba tìm quan hệ, cô làm được không?



" Diệp Bạc Hâm, phàm là cô có chút tự mình biết mình, thì đừng kéo lấy cháu trai ta. Nó bây giờ tuổi còn nhỏ, không biết lấy vợ phải lấy người có đức có tài, chỉ dựa vào tình yêu, những tình cảm này đối với tiền đồ của nó giúp được cái gì? Đợi tương lai nó già rồi, cô dám bảo đảm nó không hối hận lấy một cô gái một chút giá trị lợi dụng cũng không có như cô không?



Lão phu nhân nói lời này thấu tình đạt lý, phàm là Diệp Bạc Hâm có chút hèn nhát, đều sẽ bị bà lay động, đáng tiếc lão phu nhân tính sai một chút, trong xương cốt cô so với ai cũng ngang ngược, xác định chuyện gì rồi, mãi mãi sẽ không bị người khác lay chuyển.



Cô không biết tương lai Tập Vị Nam sẽ hối hận lấy cô hay không, nhưng chí ít bay giờ, anh không hối hận, cho dù tương lai anh hối hận, lúc đó anh sẽ tự mình gánh vác, cô sẽ không có gánh nặng tâm lý.