Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 308 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Đầu ngón tay thô ráp, đường nét trong lòng bàn tay mang vết chai mỏng, vừa rộng dày vừa ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại hơi lạnh của cô.



Nghe giọng nói nhẹ nghẹn ngào từ trong yết hầu của anh, trái tim Diệp Bạc Hâm hơi dao động, trong lòng tràn đầy hương vị không nói nên lời.



Từ bên ngoài hành lang dài bệnh viện, liên tục có bóng ảnh của các bác sĩ, y tá vội vội vàng vàng đi qua, ánh mắt anh yên lặng, hờ hững nhìn phía trước, không có một câu hỏi.



Cô nâng mắt, cẩn thận dè dặt nhìn gương mặt bên của anh đẹp đến quá đáng, môi mỏng hơi mím lại, không nộ cũng tự uy nghiêm, lúc không cười khiến cho người khác không rét mà run.



"Vị Nam, anh nói... có phải em làm sai rồi không?"



"Cái gì?" Tập Vị Nam cuối cùng cũng nghiêng mắt, nhìn cô gái nhỏ bất an.



Diệp Bạc Hâm hít một hơi sâu hai mắt trong suốt, ngữ khí vừa nhẹ nhàng vừa mềm dẻo, mang hương vị buồn phiền, "Có phải em không nên nói với tư á những chuyện kia, em rõ ràng là biết Giang Diệc Đình là người nguy hiểm như thế nào, Tư Á ở cùng anh ta, ắt phải sống cuộc sống bất an ẩn giật, thậm chí có thể vì anh mà liên lụy, nhưng em vẫn là..."



Diệp Bạc Hâm cắn môi, "Em chính là nhìn bọn họ rõ ràng là yêu đối phương, nhưng bởi vì một hiểu lầm mà dày vò lẫn nhau, em quen biết Tư Á nhiều năm như vậy, cô ấy là bạn tốt nhất của em, em không muốn để cô ấy vẫn luôn không vui vẻ, cũng không muốn để cô ấy cả đời này lưu lại hối tiếc..."



Bất an của cô, yếu đuối của cô, bày ra trước mắt anh.



Anh bỗng nhiên cảm thấy, cô gái này thật sự là ông trời phái đến dày vò anh.



Bộ dạng cô sợ hãi muốn khóc, thật sự khiến anh mềm đến trong cương cốt, đau đến trái tim.


Bây giờ sắp tới trưa rồi, là thời gian cao điểm tan làm, đoạn đường này lại là giao thông trọng điểm, anh đột nhiên ở giữa đường giẫm ga, xe phía sau suýt chút nữa đâm vào đuôi xe.



Cánh cửa kính cách ly bên ngoài tiếng còi xe và tiếng chửi, sắc mặt anh rất lạnh, anh đã rất lâu rồi không dùng loại ánh mắt lạnh lẽo này nhìn cô rồi, dường như cô làm anh rất thất vọng.



Anh không mảy may báo trước liền dừng xe, Diệp Bạc Hâm vì theo quán tính tự nhiên, cả thân người mạnh mẽ bắn về phía trước, lại bị dây an toàn dứt khoát kéo lại, cô bị dọa đến sắc mặt phát tái, không biết vì sao anh đột nhiên trong nháy mắt phản ứng kịch liệt như vậy.



"Anh biết em đang nghĩ gì, em đồng tình anh ta, cho rằng anh ta thân bất do kỷ, thậm chí đã cứu em, nhưng mà em có nghĩ tới không, anh ta không làm hại em, không có nghĩa là anh ta không làm hại người khác. Có bao nhiêu người bỏ mạng trên tay anh ta, bọn họ lại quá vô tội, chẳng lẽ vì phương thức tồn tại buộc anh ta phải như vậy, những người vô tội kia sao phải chết? Chiến hữu, thuộc hạ của anh, bọn họ vì bảo vệ an bình cho một đất nước, trả giá sinh mạng, hy sinh bản thân, chẳng lẽ bọn họ là đáng chết?"



Đây là vết thương của anh, mỗi một tội phạm đụng tới trên tay anh, anh tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua, những năm nay trong lực lượng đặc nhiệm, anh trưng mắt nhìn những mười quen thuộc xung quanh anh, từng người từng người cùng phần tử tội phạm đấu tranh, hy sinh bản thân, loại đau khổ này, người không trai qua căn bản không thể nào hiểu rõ.



Còn anh cho rằng cô gái hiểu chuyện, vậy mà vì một đầu sỏ quân hỏa, nói ra lời này, anh làm sao có thể nhẫn?



Nhìn hai mắt anh đỏ ngầu, gằng giọng gào lên, hai tay nắm chặt vô lăng, dường như muốn bẻ gãy vô lăng xuống, Diệp Bạc Hâm khựng lại, "Xin lỗi... em... em không phải ý đó... em... em chỉ là..." Đúng vậy, đứng trên lạp trường của cô, lập trường vủa Tư Á, thậm chí lập trường của Giang Diệc Đình, đều cảm thấy tội của Giang Diệc Đình không lớn như vậy, tuy nhiên suýt chút nữa cô quên rồi, Giang Diệc Đình không làm hại cô, nhưng không có nghĩa là không làm hại những người vô tội khác, bởi vì anh, biết bao nhiêu gia đình vô tội gánh chịu ảnh hưởng khói lửa chiến tranh, trôi giạt khắp nơi, tình vảnh gay go đến cực điểm, Diệp Bạc Hâm cũng không dám nói nhiều.



Hai người một trước một sau vào cửa, Tập Vị Nam trực tiếp lên lầu, Diệp Bạc Hâm nhìn bóng lưng lạnh lùng lên lầu của anh, buồn phiền vỗ đầu.



Hiếm thấy bữa cơm tối lần này, người một nhà cũng tới đầy đủ.



Trải qua lần Diệp Bạc Hâm ngất xỉu này, lão phu nhân cũng không không giống như lúc trước, nhìn thấy cô liền lời mặn lời nhạt, trên bàn ăn cũng vẻ hòa thuận.



"Con xem con bận rộn như vậy, vài tháng cũng không quay về nhà một lần, Bạc Hâm vừa vào nhà con liền lạnh nhạt với nó như vậy? Tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể mang thai?" Giang Nhan nhẫn không được giáo huấn Tập Vị Nam vài câu, nhắc mãi một hồi, đột nhiên nhìn qua Diệp Bạc Hâm, "Bạc Hâm, hay là như vậy, con đặt công việc trên tay xuống, đi theo đi. "Diệp Bạc Hâm vừa ăn vào trong miệng một thìa canh suýt nữa phun ra, cô trừng mắt, khó khăn nuốt xuống, như cầu cứu nhìn người đàn ông bên cạnh.