Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 311 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Diệp Bạc Hâm ngớ người.



Mọe, đây là sao?



“Á á, không chấp cái loại bắt nạt như mấy người.” Diệp Bạc Hâm đuổi theo.



Mấy đứa đưa mắt nhìn nhau, rồi quay phắt người, ra tay nhanh gọn chính xác, Diệp Bạc Hâm tay chân lóng ngóng không tập luyện gì đã nửa năm nay, nào phải đối thủ của đám người cả ngày quần xà này. Chỉ vỏn vẹn ba giây đã bị hạ gục, tay quặp ra đằng sau, đau đến độ rùng mình.



“Móe, buông ra ngay! Gãy bây giờ, gãy bây giờ!”



“Ủa ôi? Mới thế này mà đã gãy rồi? Còn dám vênh váo hả? Oắt con, dám đến lớp các chị múa rìu qua mắt thợ!” Ngải Thu Viên tranh thủ mắng.



“Đúng đấy. Ngứa đòn mà! Vừa hay báo thù thù cho chị mày!” Duy Mật cười hấm hứ, nhéo má Diệp Bạc Hâm: “Ái chà chà, tóc dài rồi này, càng ngày càng nữ tính đáo để. Ngó cái mặt, mơn mởn như búng ra nước này. Con gái thành phố đúng là khác xa lũ hoang dã bọn mình nhở.”



Giọng điệu gợi đòn của Duy Mật văng vẳng bên tai, nửa năm không gặp mà chẳng hề tỏ ra xa cách, Diệp Bạc Hâm cũng cạn lời triệt để.



Nói ra lại mỉa mai, châm chọc, có đến nỗi không?



“Bà cô ơi, tôi đau, bỏ tay ra mau! Da tôi nõn nà, không thô bì sần sùi như bà, tôi không đọ được đâu.” Diệp Bạc Hâm đành xuôi theo cô.



Duy Mật phì cười, tay lạnh buốt vỗ lên mặt cô, lạnh đến nỗi Diệp Bạc Hâm rùng mình.



“Còn dám hùa theo hả? Chê ai da thô bì sần sùi hả?”



Thấy các cô đùa nhau, Lộ Hạ vốn quen nghiêm túc nhưng cũng không ngăn cản, trái lại còn khoanh tay đứng bên.



“Lớp trưởng, lớp trưởng cứu mạng.” Diệp Bạc Hâm không thoát ra được, đành hốt hoảng cầu cứu Lộ Hạ.



Lộ Hạ lắc đầu phá lên cười, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một giọng nói hớt hải chen vào.



“Ối giời ơi, đừng đùa nữa, buông ra mau lên, trẹo tay bây giờ, rồi Đội trưởng tuốt xác mấy người.” Tập Vị Nam sai Đặng Viễn đưa Diệp Bạc Hâm đi thăm thú khắp nơi. Gặp cảnh Diệp Bạc Hâm bị bắt nạt, mấy con người này tay chân thô lậu không biết nặng nhẹ, Đặng Viễn giật mình hốt hoảng. Chị dâu mà có làm sao, kẻ bị tuốt xác đích thị là gã cảnh vệ Đặng Viễn.



“Cái gì cơ?” Lâm Vi ngoái đầu nhìn cậu ta, mắt ánh lên thắc mắc.



Đặng Viễn chưa kịp lên tiếng, đã bị Diệp Bạc Hâm lườm cho: “Ờm... Đặng Viễn, cậu cứ về trước đi. Tôi và bọn họ chơi đùa thôi, không sao đâu. Lát nữa tôi tự về...”




Oái oăm thật, quả này bẽ mặt mất thôi.



Cô chỉ muốn đi khỏi đây thật nhanh, hòng tránh đụng mặt với họ, không ngờ lại ngã cho một vố.



Cổ chân đau buốt, sắc mặt Diệp Bạc Hâm nhợt nhạt đi mấy phần.



“Làm sao thế? Đau ở đâu?”



Mọi người túm tụm lại, Duy Mật thấy mặt mũi cô khó coi, người nghiêng đi, đau đến nỗi mặt trắng bệch: “Đau ở chân à?”



“Hình như thế.”



“Bị ngố à, không biết đường đi đứng, vừa chạy vừa nhảy chứ gì, không thấy bậc thềm à?”



“Có sao không, đau quá thì bọn mình đưa xuống phòng y tế xem thế nào.”



Ngải Thu Viên ngồi xuống: “Nào, lên đây, cho cậu được có cơ hội, tấm lưng trong trắng này hiến dâng cho cậu đấy.”



Diệp Bạc Hâm dở cười dở khóc: “Không đến nỗi thế đâu, dìu tớ đi là được.”



Mấy cô nữ binh chụm lại một chỗ với nhau, ở nơi trường bắn không một bóng người này, hiển nhiên vô cùng bắt mắt.



Huống hồ trong đám đó còn một người không mặc quân trang là Diệp Bạc Hâm.



Tập Vị Nam từ xa đã nhận ra cô. Mấy người nói chuyện ào ào cũng không buồn hạ thấp giọng, lại thêm tiếng rên thống thiết của cô, khiến tim Tập Vị Nam nhói một cái.



Sắc mặt anh đanh lại, bèn rảo bước về phía các cô. Khoảng cách không đến năm mươi mét, anh đi băng băng, sau cùng thậm chí cất bước chạy lại.



Tống Thanh Nhiên sửng sốt nhìn bóng lưng vội vã của anh, lần đầu tiên cô thấy vẻ vội vàng của anh.



“Có chuyện gì à?” Tống Chính ủy lấy làm lạ.



Tập Thừa Hoắc nheo mắt nhìn: “Qua đó xem thế nào.”