Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 312 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Diệp Bạc Hâm đứng bằng một chân, chân phải bị trẹo khẽ chạm xuống đất.



Cô chưa dám nhúc nhích chân, hàng lông mày khẽ nhíu lại, cúi đầu ngó xuống mặt đất trơn trượt. Bỗng cánh tay có cảm giác trùng xuống, người đang dìu cô cũng bất giác lùi về phía sau. Bầu không khí im phăng phắc, một bóng dáng cao to đứng ngược sáng, đổ cái bóng chừng như phủ trùm lên người cô.



Mùi hương thanh mát quen thuộc, lẫn cả tiếng thở dốc khe khẽ.



Ánh mắt cô men theo vạt áo màu xanh quân đội hướng lên trên, chạm đến yết hầu gợi cảm đang quặn lại, chiếc cằm kiên nghị, bờ môi mím lại thành một đường thẳng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu, hàng lông mày nhíu lại, và gương mặt sa sầm.



Diệp Bạc Hâm bất giác nuốt nước bọt, nghe giọng nói lo lắng song xen lẫn cả vẻ căng thẳng vang lên trên đỉnh đầu: “Chân bị đau à?”



“Dạ...” Diệp Bạc Hâm đờ đẫn gật đầu, cảm nhận bầu không khí khác lạ, liền liếc sang chỗ mấy cô gái.



Mới rồi còn túm tụm hỏi han an ủi cô, giờ mặt mặt ai nấy đều sững sờ, không biết vô tình hay hữu ý mà tất cả đều dạt về đằng sau.



Ánh mắt láo liên nhìn cả hai người, ngập ngừng chực nói lại thôi.



Diệp Bạc Hâm cười gượng, không ngờ Tập Vị Nam lại lao ngay tới, còn dìu đỡ cô như ở chốn không người. Nói là quan tâm thương tích kể cũng hợp tình hợp lý, nhưng xưa nay anh vốn lạnh lùng giữ khoảng cách, ai từng thấy anh nóng vội như thế này bao giờ. Mà anh cũng chưa từng có đụng chạm chân tay với phụ nữ, thành thử hành động của anh lúc này khiến ai nấy đều cảm thấy sửng sốt không thôi.



Song anh cũng chẳng buồn bận tâm. Để Diệp Bạc Hâm vịn vào cánh tay mình, anh ngồi xuống, một tay giữ cổ chân cô, “Soạt” một tiếng, khóa kéo bên của chiếc ủng cao cổ trượt xuống.



Diệp Bạc Hâm giật mình, tức thì sởn gai ốc, cảm giác mọi ánh mắt săm soi, chứa đầy sự tò mò đang chăm chú nhìn mình. Cặp mắt của Duy Mật như tóe lửa, tưởng chừng muốn xé xác, ngấu nghiến cô đến nơi. Diệp Bạc Hâm thẹn thò cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt họ.



Ngã từ trên bậc thêm xuống, đau không phải chỉ ở mức bình thường. Mắt cá chân sưng vù như cái miệng chén, cổ chân cũng lờ mờ vết bầm. Mu bàn chân của cô vốn trắng trẻo, có thế thấy được đường gân xanh, giờ lại sưng lên một khoảng, nom cũng đáng sợ.



Tập Thừa Hoắc bước tới, tức thì nhíu mày: “Ối trời, sưng to thế này? Con bé này, có đau không?”



Đôi mắt Tống Thanh Nhiên nheo lại, thất thần nhìn người đàn ông vốn cao sang, ngạo nghễ, lúc này lại khum người ngồi bên một cô gái, bàn tay quen cầm súng ống lại đang nâng niu bàn chân của cô gái như giữ một thứ báu vật. Có vẻ anh sợ cô ấy bị lạnh, bàn tay che đi phần chân lộ ra ngoài giá rét cả cô.



Tống Thanh Nhiên cảm thấy shock nặng nề. Người đàn ông này xưa nay vốn cao ngạo, đôi bàn tay chỉ mưa gọi gió, làm sao anh lại có thể hạ mình, vì một cô gái mà sẵn lòng đến mức độ này?



Diệp Bạc Hâm ngượng ngùng ngẩng đầu lên, mặt nóng bừng như đốt, lúng túng không biết để vào đâu, ngắc ngứ một lúc: “... Ông nội, cháu không sao, cháu bất cẩn nên ngã, nhìn có vẻ đáng sợ, thực chất không đau lắm...”



Cô vốn khéo nói, lại biết cách lấy lòng người khác, khả năng quan sát sắc mặt thuộc hàng đỉnh cao, một câu thôi là chạm được vào trái tim ông cụ. Ông cụ cảm thấy cô bé này ngoan ngoãn, không hề đỏng đảnh.




Gió tháng Hai thông thốc, táp vào mặt như lưỡi dao cứa ngang.



Diệp Bạc Hâm rúc vào lòng Tập Vị Nam, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm vuông thành sắc cạnh của anh, khẽ thờ dài: “Thế là tiêu, anh hại em rồi.”



Tập Vị Nam bước đều đều, tiến về hướng phòng quân y. Trong lòng ẵm một cô gái nặng hơn bốn mươi lăm cân mà như ẵm một chiếc gối nhẹ hều, lực cánh tay khỏe kinh người.



Anh cười, nhìn xuống cô: “Là sao?”



Những ngón tay trắng ngần của cô nghịch ngợm quấn lấy những nút cúc trước ngực anh: “Mấy con nhỏ điên kia biết mối quan hệ giữa anh và em rồi, làm sao bây giờ?”



Ngón tay mềm mại thi thoảng lướt qua yết hầu của anh. Tập Vị Nam nghe lòng ấm sực, yết hầu quặn lại.



“Làm sao, tại anh kém cạnh quá à?”



“Cũng chả phải, ngược lại thì có, chính vì anh không hề kém cạnh tí nào, người kém cạnh là em đây này. Em sợ mình sẽ chết chìm trong nước bọt của mấy đứa nó.” Diệp Bạc Hâm đùa, mắt nhìn anh, cảm giác đau ở chân cũng vợi đi.



Tập Vị Nam mỉm cười.



Đẹp trai ngời ngời.



Diệp Bạc Hâm định thần, nghiêm túc nói: “Chẹp, chuyện anh có vợ chắc không giấu được nữa rồi. Liệu có phiền phức với anh không?”



“Sao lại phải giấu?” Hàng lông mày khôi ngô của anh rướn lên, từng biểu cảm đều toát lên vẻ mê hoặc, nam tính, mạnh mẽ, khiến cô gái trong lòng anh cũng phải đỏ mặt.



“Như thế này là tốt nhất, em cho anh danh phận chính thức rồi.” Anh thì thầm, giọng ôn tồn quyến rũ. Diệp Bạc Hâm cầm lòng không đặng, rướn đầu cắn một cái lên cằm anh.



Tập Vị Nam đang mải nhìn về phía trước, cằm bỗng có cảm giác nhột nhạt, người giật mình, cánh tay cũng siết chặt lại.



Anh khẽ hừ nhẹ, trầm giọng dọa: “Đang ở bên ngoài, chú ý hình tượng nào.”



Diệp Bạc Hâm hớn hở, đưa tay ôm lấy cổ anh, cười khúc khích.