Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 313 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Ban ngày, cửa phòng quân y khép hờ, bỗng bị người ta dùng chân đá bung cánh.



Vị bác sĩ quân y đang ngồi đọc báo bên bàn, tay run lên, kính suýt thì tuột ra. Anh ta đỡ gọng kính, hai mắt hằm hằm tóe lửa đứng bật dậy: “Thằng ôn nào dám đá cửa nhà ông? Có còn quân kỷ nữa hay không? Cứ dăm hôm nửa bữa lại đá cửa một lần, lần trước đá hỏng cửa chúng mày cũng không thèm sửa. Báo hại ông phải làm báo cáo, đợi nửa tháng trời mới có người đến sửa...”



Mấy thằng ranh trong chiến khu, người ngợm như sắt thép, bình thường thương tật vặt vãnh thì cũng nhịn cho qua, không hay đến quân y thăm khám. Trừ phi bị thương trong lúc tập luyện, hễ có người làm sao, là cánh cửa lại ăn đủ.



Nhìn rõ người sải chân bước vào, quân y tức thì á khẩu:



“Đội... Đội trưởng...”



“Qua xem giúp cô ấy.” Tập Vị Nam đặt Diệp Bạc Hâm xuống giường, kéo rèm cửa sổ, đầu không buồn ngẩng lên, sắc mặt lạnh lùng.



Diệp Bạc Hâm nhớ anh quân y này, lần trước bị ngất trong lúc tập luyện, cũng nhờ anh ta kiểm tra thăm khám.



Cổ chân cô sưng to như cái bánh bao. Anh quân y lắc đầu, ấn mấy cái, Diệp Bạc Hâm đau rùng mình.



“Ái chà, trật khớp rồi.” Quân y ngẩng lên nhìn cô, thấy mặt cô quen quen: “Ơ, cô là...”



Lần trước Diệp Bạc Hâm để tóc ngắn, lần này tóc đã dài đến vai, tuy cảm thấy quen quen nhưng nhất thời chưa thể nhận ra.



Cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm, anh quân y rùng mình, vội cúi đầu xuống: “Cố gắng một tí, tôi nắn lại xương, lát nữa sẽ kê thuốc để cô đắp.”



Tập Vị Nam đứng bên cô, nghe vậy liền đưa tay ấn đầu cô vào lòng mình: “Đừng nhìn nữa.”



“Á!” Diệp Bạc Hâm vẫn không chịu được, nước mắt ứa ra: “Đau chết mất.”



Tập Vị Nam giữ chặt cơ thể run lên bần bật của cô, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu, mắng khẽ: “Đáng đời, ai bảo em không đi đứng cẩn thận.”



“Được rồi...” Anh quân y đứng dậy, quay ra lấy hai lọ thuốc và bông tăm trên giá.



Bôi thuốc, quấn băng xong, chân không thể xỏ giày được nữa.



Anh quân y đăm chiêu nhìn hai người đang thì thầm nói chuyện, chợt vỗ vào đầu đánh cái đét: “À, tôi nhớ ra rồi, cô là cái người lần trước, từng đến đây một lần do dị ứng lúc luyện tập.”


Càng nói càng xa vời, Diệp Bạc Hâm liền kiên quyết ngậm miệng, để họ tự bàn luận lấy.



Đợi cả lũ qua cơn phấn khích, Duy Mật mới sực hiểu ra: “Chẳng trách... chẳng trách Tiểu Diệp đi ra đi vào chiến khu như đi chợ. Hậu thuẫn mà không đủ mạnh, làm sao có thể chen chân vào đội mình? Còn nữa, lần trước diễn tập ở biên giới Myanmar, lúc Tiểu Diệp mất tích, mặt Đội trưởng biến sắc, còn đích thân đi tìm người nữa. Tớ bảo mà, một lính tráng bình thường mất tích, làm sao mà phải đích thân Đội trưởng ra tay? Giờ nghĩ lại, được lắm, liền mạch rồi đấy...”



Diệp Bạc Hâm nhăn mày: “Mật Nhi, đừng có nói linh tinh. Việc tớ có thể vào đội, không liên quan đến anh ấy đâu. Trước khi gặp nhau ở chiến khu, tớ cũng không biết anh ấy làm việc ở đây. Cậu đừng nói bừa. Bây giờ anh ấy đang xin từ chức, việc này to không to, nhỏ cũng không phải là nhỏ, nhưng một khi bị người ta cố ý lợi dụng, bất kể thật hay không, cũng ảnh hưởng không tốt đến anh ấy. Do tớ và mẹ tớ cãi nhau, trong lúc nổi giận, bà mới bảo cậu tớ đưa tớ vào đây.”



“Được rồi, được rồi, đùa thôi, chuyện này mấy đứa chúng tớ biết là được, nói ra để Đội trưởng tuốt xác à?” Duy Mật cười xòa. Chả phải cô không hiểu, cũng không muốn gây phiền phức cho ai, đùa với nhau thế thôi.



“Tiểu Diệp, lại hỏi cái này, là... Đội trưởng lúc bình thường cũng hằm hằm, nhạt nhẽo như thế à? Lúc chỉ có hai người với nhau, cả... chuyện đó... khoản đó Đội trưởng có phải là rất lợi hại không?” Giọng Hướng Đóa Nha không thèm giảm nhỏ, mọi người ai nấy đều nghe thấy.



Diệp Bạc Hâm đỏ mặt, cười mắng: “Trời ạ, con ranh này, không biết ngượng, chưa lấy chồng đã hỏi chuyện này, sau này ai dám rước hả?”



Những ngày tháng vui vẻ vun vút qua đi, trao đổi số điện thoại liên lạc xong, Diệp Bạc Hâm bịn rịn không nỡ rời chiến khu.



Ở Soái bộ với Tập Vị Nam được ba ngày, cô đã phải về thành phố.



Hai nhà bàn bạc xong, thống nhất lễ cưới tổ chức vào cuối thàng Tư, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.



Nhưng trước hôn lễ của họ, nhà họ Diệp còn một chuyện hỷ khác nữa.



Diệp Thanh Vũ lại tranh thủ tổ chức đám cưới trước cả Diệp Bạc Hâm, ngày ấn định vào mùng hai tháng Ba, trùng với lễ Nguyên tiêu.



Tuy cũng nghe nói nhà họ Thời đang rầm rộ chuẩn bị lễ cưới, nhưng đợt này Diệp Bạc Hâm bận tối mắt tối mũi, không để ý lắm. Vả lại, với mối quan hệ giữa cô và Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ đưa cô tấm thiệp đã là nể nang Diệp Bạc Hâm lắm rồi.



Nhớ lại vẻ ngạo nghễ của Diệp Thanh Vũ khi quẳng thiệp vào mặt cô, Diệp Bạc Hâm lại buồn cười, phải cất công đến ra oai với cô, có ấu trĩ không cơ chứ.



“Mẹ, hai nhà Diệp-Thời làm thông gia, mẹ thấy việc này thế nào? Lạc Thời ăn no rửng mỡ, hết việc để làm à? Anh ta lấy Diệp Thanh Vũ thật này. Lạc Thời rút cuộc nghĩ gì nhỉ?” Diệp Bạc Hâm ngồi trên ghế da, mũi chân chấm vào chân bàn, không ngừng xoay tròn, tay vẫn ấn bút, chốc chốc lại phát ra tiếng.



Mí mắt của Tô Uyển giần giật, Lạc Ngạn Trình là chú của Lạc Thời, chẳng nhẽ con ranh này phát hiện ra chuyện gì, định bẫy bà chắc?



“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai?” Tô Uyển đóng tập tài liệu tại, tiện thể vớ lấy hợp đồng ở bên, quẳng vào người Diệp Bạc Hâm: “Rảnh lắm hả? Về đọc lại hợp đồng này ngay.”



Diệp Bạc Hâm nhìn tập hợp đồng rơi vào lòng: “Ấy, cái này vội gì. Nói sao thì nói, Diệp Thanh Vũ cũng là chị con, con phải quan tâm tí chứ.”