Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 314 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


"Con hỏi mẹ mẹ hỏi ai?"Tô Uyển đóng tập tài liệu lại, thuận tay cầm bản hợp đồng bên tay ném lên người Diệp Bạc Hâm, "Con rảnh lắm đúng không? Quay lại em bản hợp đồng này một lần."



Diệp Bạc Hâm nhìn bản tài liệu bị ném vào trong lòng, “Ài, cái này không gấp, nói thế nào thì Diệp Thanh Vũ cũng là chị con, con quan tâm quan tâm chị ấy thôi. “



“Việc của nó không cần con phiền lòng, chăm sóc tốt bản thân mình đi là được rồi. “Nói xong, Tô Uyển nhếch mày nhìn bụng vô một cái, “Đừng cái gì cũng không để tâm, đến lúc đó nhìn bụng to đùng mặc váy cưới, xem có bao nhiêu thú vị. “



Diệp Bạc Hâm trề môi, lông mày nhếch lên một tia chán nản, cô cũng muốn, đáng tiếc không có được.



“Mẹ, mẹ nhận được thiệp mời chưa? “



“Nhận được rồi, là Lạc gia đưa gửi tới. “Tô Uyển kéo ngăn kéo ra, đem tấm màu đỏ viền màu vàng kim ra, lật qua lật xem một cái, mỉm cười lên lên tiếng.



Diệp Bạc Hâm lấy qua, mở ra xem một cái, “Vậy mẹ đi không? “



Danh môn cùng với môn hộ mới phát triển chính là không giống nhau, chỉ nói về tấm thiệp mời này, thiết kế, chất liệu cùng với nội dung, cũng là khác một trời một vực, chênh lệch không chỉ là một tí xíu, thiệp mời bên phía Diệp gia nhìn có vẻ bị tiền làm ra thô tục tầm thường, còn bên phía Lạc gia, thiết kế tinh tế, tỏa ra hương thơm mùi sách nồng nàn.



"Lạc gia là bạn làm ăn của Tô Thị, sau này cơ hội giao lưu rất nhiều, mặt mũi của Lạc gia không thể không cho."



"Như vậy ạ. "Lông mày Diệp Bạc Hâm cong lên, dừng lại động tác, như có ý gù đó gật đầu, "Vậy con cũng đi, đi xem náo nhiệt."



Tô Uyển hừ nhẹ, ký tên trên văn kiện, nghe lời này ngẩng đầu lên cười như không cười nhìn cô một cái, "Ngày đại hỷ, đừng làm xấu mặt người ta."



Diệp Bạc Hâm sờ mũi, một chút cũng không có điểm như bị người ta đoán trúng tim đen, chỉnh lại khí lực đứng thẳng người, "Ài, con là người như vậy sao."



Con gái bà bà còn không hiểu sao?



Từ nhỏ đã nhìn Diệp Thanh Vũ không thuận mắt, có cơ hội liền đi tìm điểm không vui của đối phương.



"Người khác mẹ không biết, nhưng một khi động tới Diệp Thanh Vũ thì khó nói rồi." Tô Uyển tắt máy tính, đứng dậy, từ sau lưng ghế lất áo khoác mặc lên người, con lăn về làm việc cho mẹ, đừng ăn bơ làm biếng!"



...



Lạc gia ở Kinh Thành, thậm chí là trong nước đều là danh môn gia tộc có tiếng tăm vang dội, Lạc tam thiếu càng là hoa danh bên ngoài, tin tức Lạc gia tam thiếu tổ chức hôn lễ vừa truyền ra ngoài, lập tức thu hút lên chấn động trong giới nổi tiếng.



Cùng Lạc gia liên hôn là Diệp gia, ở trong giới danh lưu không được coi là có danh, nhưng một khi nhắc đến vụ tai tiếng tình dục năm đó náo loạn nổi tiếng trong giới, lập tức có người nói tới, Diệp gia? Không phải chính là chồng trước của nữ cường nổi tiếng ngày nay trong thương giới Tô Uyển sao? Năm đó Tô Uyển vì giành quyền nuôi hai đứa con, cùng Diệp gia náo loạn tới tòa án, hai đứa con đó cuối cùng lâm trận phản giáo, làm Tô Uyển tức giận suýt chút nữa ngất xỉu trên tòa.



Danh tiếng Diệp gia không tốt, quần chúng đều tránh né, Lạc gia cùng Diệp gia liên hôn là mục đích gì? Diệp gia lại làm sao có thể trèo tới cây cổ thụ trăm năm Lạc gia?
"Chị có thể nhẫn sao? "Nhìn cô như vậy, đôi với Lạc Thời không có một chút cảm tình, hôn nhân chính là một tờ giấy pháp lý pháp luật.



"Vì sao không thể nhẫn? Vốn dĩ chính là không để ý, anh ta chơi thế nào liên quan gì tới tôi?"



Bởi vì không yêu, vì vậy sẽ không oán giận, sẽ không can thiệp.



...



Sau khi Diệp Bạc Hâm xuống dưới lầu, ở trước cửa sổ phòng bên nhìn thấy Tập Vị Nam hai tay đút túi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng bên có không ít họ hàng xa của Diệp gia, cô còn nghe được hai cô gái bưng rượu vang nhìn bóng lưng anh nhỏ tiếng thì thầm.



Lại là hai hoa si.



Người đàn ông này thật sự là thể chất câu ong dẫn bướm.



Diệp Bạc Hâm kéo lại khăn choàng, sải bước thanh nhã đi về phía anh.



"Đang nhìn cái gì vậy, nhìn tới xuất thần như vậy?"



Giọng nói dịu dàng truyền tới từ sau lưng, Tập Vị Nam rủ mắt, nghiêng người nhìn cô, đôi mắt ý cười lưu chuyển, đường nét khuôn mặt điêu khắc tinh tế hoàn mỹ tới vô cùng sắc sảo.



Nhìn quen với anh vô ý trong nháy mắt lộ ra thần sắc, trái tim Diệp Bạc Hâm vẫn là dập lệch một nhịp.



"Anh đang nghĩ, em mặc váy cưới sẽ như thế nào?" Giọng anh nồng đậm như rượu mỹ sâu lắng, tay ôm lên eo cô, kéo nhẹ nhàng, trán chạm vào trán cô, mũi cọ cọ vào đầu mũi thanh tú của cô.



Diệp Bạc Hâm không ngờ rằng anh có thể ở trước mặt người ngoài làm ra hành động thân mật như vậy, ngẩn ngơ một lúc, nghe thấy giọng nói xa xăm của anh, bản thân cũng mơ hồ tưởng tượng lên.



Diệp Viễn Đông bận rộn thu xếp chuẩn bị hôn lễ, có thể với tới Lạc gia, ông cười tới không khép được miệng.



Nghe thấy mấy người khách thảo luận về một người đàn ông xuất sắc, còn đặc biệt đi hỏi lông, người thanh niên đó cùng con gái thứ hai của ông có quan hệ gì? Mấy người cười ha ha nói, Viễn Đông, ông thật có phúc khí, đối tượng của hai cô con gái đều là người trong long phượng, ông nuôi hai đứa con gái thật tốt.



Cái gì mà người thanh niên xuất sắc? Diệp Viễn Đông chưa gặp qua, ông đến mặt mũi của Diệp Bạc Hâm cũng chưa gặp.



Hỏi người làm, nghe nói đang ở phòng bên.



Diệp Viễn Đông xa xa nhìn thấy hai người đang ôm nhau thì thầm như chốn không người, người kia nhìn bất phàm, cho dù là quần áo hay là cao quý trên người lộ ra, chỉ cần mơ hồ nhìn một cái, Diệp Viễn Đông liền biết, người này chỉ sợ sẽ không phải là nhân vật đơn giản.