Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 316 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Bảy giờ tối, trời đã âm u.



Cửa khóa đột nhiên truyền tới tiếng động, tiếp sau đó là âm thanh nhấn mật mã, Diệp Bạc Hâm sững sờ, từ trên ghế sofa đứng lên.



"Ủa, so anh lại quay về rồi?"



"Làm sao, anh không được quay lại?" Cánh tay của Tập Vị Nam đang đóng cửa khựng lại, cười trêu chọc.



Sắc mặt anh có chút tái, giữa lông mày đều mang vài phần mệt mỏi rã rời không dễ cảm nhận. Diệp Bạc Hâm cũng không hỏi anh đi đâu, chỉ là đi qua tự nhiên như không lấy áo khoác anh vắt trên tay.



"Chỉ là cảm thấy hiếu kỳ mà thôi, lần nào mà anh một đi không phải là đi luôn vài tháng, lần này đột nhiên buổi tối đã quay lại rồi." Diệp Bạc Hâm nghẹn ngào, quay người treo áo anh lên móc trên tường, quay lại nhìn anh, "Rất mệt sao? Sắc mặt kém như vậy?"



Có người quan tâm thì ra là hương vị này, Tập Vị Nam thư thái mỉm cười, "Không mệt."



"Anh ăn cơm tối chưa?"



Tập Vị Nam lắc đầu.



"Vậy anh ngồi nghỉ ngơi một lát, em đi phòng bếp xem thử còn thức ăn gì không, làm cho anh chút đồ ăn."



"Em ăn rồi sao?"



"Vâng, hôm nay lúc gọi điện thoại cho anh không được, em cho rằng tối nay anh không về, vì thế lúc hơn năm giờ em đã gọi thức ăn ngoài về ăn rồi."



Diệp Bạc Hâm vừa quay người, người liền bị anh ôm chặt, anh từ phía sau ôm lấy cô, cằm dựa trên vai cô.



Cảm nhận được sự kỳ lạ của anh, Diệp Bạc Hâm hơi hơi nghiêng đầu, "Làm sao vậy?"



"Để anh ôm em một lúc." Tập Vị Nam nhắm mứt lại, ôm chặt người phụ nữ trong lòng.



"Hâm Nhi, cho dù xảy ra chuyện gì, em đều sẽ không rời xa anh, đúng không?"Rất lâu, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của anh, cô có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực dính vào lưng cô đang đập rất nhanh.



Xảy ra chuyện gì rồi?



Đang yên đang lành sao tự dưng lại hỏi vấn đề này?




Năm năm trước, trong lúc xảy ra vụ nổ, Bạch Sở Khả nhảy vào trong sông lớn, bị dòng nước cuốn ra biên giới, ở bên sông Mê Công được người khác cứu lên, bởi vì trên người không có thứ gì chứng minh thân phận, lại hôn mê bất tỉnh, được người ta đưa tới bệnh viện địa phương, nhưng bị thương quá nghiêm trọng, chuyển viện vài lần, cứu được cái mạng.



Cô ở trong nước thời gian quá lâu, dòng nước lại chảy xiết, thần kinh não bôn bị chèn ép, mạng thì cứu lại rồi, nhưng thành người thực vật.



Ở trong bệnh viện ba năm, hơn một năm trước mới tỉnh lại, điều trị vật lý trị liệu mất gần nửa năm, cơ thể hồi phục khá nhiều mới quay về nước.



Cách nói của Bạch Sở Khả có chút sơ hở, ví dụ như sau khi tỉnh lại vì sao không liên lạc với người nhà, những năm nay là ai đang chăm sóc cô, tiền phí trị liệu ai trả? Cô không giải thích, cũng sẽ không có người đi truy cứu, sống là là vạn phúc rồi.



Cảm nhận một câu chuyện dài, Giang Nhan nghe tới mức đau lòng, vừa lau nước mắt vừa an ủi, "Đứa con này, thật sự là vận mệnh long đong, thật khiến người khác đau lòng, nhưng mà con yên tâm, nếu đã quay lại rồi thì yên tâm ở lại, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, sec không để con chịu oan ức."



Diệp Bạc Hâm giống như linh hồn bị rút cạn, thần sắc không rõ dựa vào trong lòng Tập Vị Nam.



Bọn họ không có gì, nhưng càng nghĩ càng thấy khó chịu, cho dù ai ngồi cùng người phụ nữ đã cùng chồng minh lăn lộn trên giường, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu gì, huống hồ cô căn bản là không biết người phụ nữ đó rốt cuộc có phải đang dây dưa người đàn ông của mình không.



"Khả Khả, con có mệt không? Phòng của con mấy năm nay mẹ đều cho người dọn dẹp, chăn gối mấy ngày trước vừa mới thay, con có cần đi lên trên nghỉ ngơi một chút? Sắp tới cơm trưa rồi, mẹ đi xuống bếp làm vài món con thích ăn. "Giang Nhan vỗ vỗ tay Bạch Sở Khả.



"Con không mệt. "Bạch Sở Khả nhìn hướng Tập Vị Nam, mỉm cười ý vị sâu xa, "Lâu như vậy rồi mới quay lại, con muốn cùng nói chuyện cũ với anh hai."



Diệp Bạc Hâm nâng mắt lên nhìn cô, Bạch Sở Khả hướng phía cô mỉm cười xa cách, vừa mở miệng là anh hai, nhưng không nghe vô gọi cô là chị dâu.



"Được được. "Giang Nhan đứng lên, dặn dò Tập Vị Nam, "A Nam, cùng với Khả Khả nói chuyện."



"Vâng. "Tay đặt trên vai Diệp Bạc Hâm của Tập Vị Nam ôm chặt.



Bầu không khí áp lực tới cô hô hấp không được, Diệp Bạc Hâm hít một hơi, bất động thanh sắc lấy tay Tập Vị Nam xuống, "Mẹ, con giúp mẹ."



"Cũng được."



Sắc mặt Tập Vị Nam cứng đờ.



"Trong phòng bếp nhiều đầu bếp như vậy, có gì mà bận rộn như vậy, cháu tới đây với ta. "Không ngờ được, lão phu nhân ngồi trong góc làm hoa cỏ bỗng nhiên gọi Diệp Bạc Hâm.



"Được rồi, con đi tới cùng bà nội đi. "Giang Nhan sắc mặt không có gì thay đổi, vẫn mỉm cười như thường.