Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 317 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


“Bà nội, bà gọi cháu ạ?” Diệp Bạc Hâm bước tới, lấy đại một nhành hoa trên bàn đưa bà.



Bà cụ hấm hứ mấy tiếng, ánh mắt nhìn cô săm soi, cho đến khi Diệp Bạc Hâm sởn gai ốc, bà mới cười khảy: “Ta nói, con nhỏ này hình như đầu có vấn đề? Ngu thật hay ngủ giả?”



Tự nhiên bị mắng, Diệp Bạc Hâm tỏ ra bất an, mình lại làm gì mích lòng bà cụ à?



“Cháu... làm sao ạ?”



“Lại còn làm sao? Mắt đui à?” Bà cụ giận quá phá lên cười, ngón tay trỏ vào trán cô: “Người ta đến tận nhà thị uy, mày trốn xuống bếp làm cái gì hả? Tính nhường luôn hả? Không cần chồng nữa hả?”



Diệp Bạc Hâm trợn tròn mắt: “Ơ bà... sao bà lại...”



Mọi người đa phần đều tưởng rằng giữa Bạch Sở Khả và Tập Vị Nam chỉ có quan hệ anh em thuần khiết. Nhưng bà cụ lại thấu suốt, nhìn ra vấn đề ở đây.



Căn phòng khách rộng thênh thang, cả hai đứng ở trong góc, cách một khoảng xa, nghe được âm thanh nhưng không rõ họ đang nói gì.



Bà cụ vừa cắm hoa, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng quay về phía hai người của Bạch Sở Khả: “Muốn hỏi vì sao bà biết chứ gì? Hứ! Con nhỏ đấy còn non lắm, bà đây chứng kiến nó từ bé đến lớn, trên người nó có chỗ nào mà bà không biết. Nó nghĩ gì mà bà không biết? Trong mắt nó viết rõ cả.”



Diệp Bạc Hâm len lét nhìn bà: “Bà, hình như bà không thích Bạch Sở Khả thì phải?”



Không lý nào, đứa cháu gái nuôi trong nhà, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng sớm tối bên nhau, cũng không đến nỗi ráo hoảnh. Vì sao bà cụ lại tỏ ra đề phòng Bạch Sở Khả?



Từ lúc cô ta đặt chân vào cửa, thậm chí chưa nghe thấy bà cụ nói câu nào với Bạch Sở Khả. Ngồi chưa được bao lâu đã sang bên này cắm hoa. Nói gì thì nói, Bạch Sở Khả thoát nạn trở về, người làm bà, chí ít cũng nên hỏi han ít câu.



Trước kia bà cụ coi Diệp Bạc Hâm như người vô hình, bây giờ Bạch Sở Khả trỏ về, bà lại đứng về phía cô. Đáng lý, bà cụ phải giúp Bạch Sở Khả bắt chẹt cô mới phải chứ?



Bà cụ thở dài: “Không phải không ưa, dù sao cũng là đứa cháu mình nuôi lớn. Nó không chết bà cũng mừng, nhưng tâm ý của con bé đó, bao lâu rồi vẫn không đổi. Nó ấy à, lại có những suy nghĩ không nên có.”



Nghe ý tứ của bà cụ thì, từ lâu bà đã nhận ra Bạch Sở Khả có cảm tình với Tập Vị Nam? Và bà không hề tán thành.



“Bạch Sở Khả xinh xắn, cũng có dòng dõi, trừ việc mồ côi ra, không có gì để phải chê trách cả.” Diệp Bạc Hâm cúi đầu loay hoay đám bông trong bình.



Thà chấp nhận người ngoài như cô làm cháu dâu chứ nhất quyết không chấp nhận đứa cháu lớn lên bên mình, vì sao vậy?




Dưới ánh đèn đường, một người phụ nữ và một đàn ông hình như đang căng thẳng. Anh né tránh bàn tay cô gái chìa ra, lưng quay về phía cửa sổ. Diệp Bạc Hâm không nhìn thấy biểu cảm gương mặt anh, nhưng cũng đoán được vẻ lạnh lùng trên mặt anh lúc này.



Diệp Bạc Hâm cất điện thoại đi, nép vào bên tường, dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.



“Không giận em, vì sao lại lạnh nhạt với em như thế? Anh Hai, trước kia anh không đối xử với em như thế.” Bạch Sở Khả cười khổ.



“Sở Khả! Với ai, anh cũng lạnh nhạt như thế. Em có thể bình an quay về, anh rất mừng. Nếu em đã gọi anh là anh Hai, vậy anh mãi mãi là anh Hai của em!”



Bạch Sở Khả từ từ nhắm mắt lại, xoa dịu lại cảm xúc. Khi mở mắt ra, ánh nhìn trong trẻo, không còn đau khổ giằng xé nữa: “Em xin lỗi, anh Hai...”



“Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi.” Tập Vị Nam gật đầu, băng qua người cô, đi về phía phòng khách.



“Anh Hai... anh có thể nói với em, vì sao anh lại thích cô ấy?” Bạch Sở Khả quay phắt người, mắt đăm đăm nhìn theo bóng hình cao to, đĩnh đạc của anh



Bước chân Tập Vị Nam không hề ngừng lại, giọng văng vẳng trong đêm: “Không vì sao cả, thích là thích thôi. Ngoại trừ cô ấy ra, chả ai có thể.”



Khóe môi Diệp Bạc Hâm dần nhếch lên, lò vi-sóng phát tiếng ting ting.



Tập Vị Nam và Bạch Sở Khả nối đuôi nhau từ vườn hoa bên cạnh vào phòng khách, Diệp Bạc Hâm bưng hai cốc sữa nóng đứng ở cửa nhà bếp.



“Em chưa ngủ à?” Tập Vị Nam giật mình, sắc mặt thiếu vẻ tự nhiên.



“Ừm, em xuống hâm sữa.” Diệp Bạc Hâm nhìn người đàn ông đang tiến lại gần. Cười đưa anh một cốc: “Em hâm nóng hai cốc, anh uống không?”



Tập Vị Nam đỡ cốc từ tay cô, thấy bàn tay cô lạnh lẽo, ánh mắt nhìn lên bộ áo mỏng manh trên người, anh nhíu mày: “Sao em mặc phong phanh thế?”



“Có sưởi mà, cũng không lạnh.” Diệp Bạc Hâm nhoẻn cười, đoạn ngước mắt nhìn Bạch Sở Khả đứng đằng xa lặng lẽ nhìn họ. Tay cô nâng chiếc cốc trong tay lên: “Sở Khả, cô uống không?”



“Không, cảm ơn.” Gật đầu cứng đờ, Bạch Sở Khả thức thời gật đầu với cả hai rồi đi lên gác.



“Anh ấy à, đúng là họa thủy.” Thu lại ánh mắt, Diệp Bạc Hâm lắc đầu thở dài.