Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 61 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Kí túc xá của liên một ban một ở tầng bốn, lúc Ưng Hi đưa cô đến cổng kí túc xá, 6 cô gái trong ban đang líu ríu thảo luận về quyết định của Ưng Hi sắp xếp cô gia nhập vào ban của bọn họ.



Một cô gái thân hình cao đen đang quay lưng với cửa, mái tóc ngắn, giọng nói lảnh lót.



“Ban trưởng, ngài đi nói với Liên trưởng đi chứ, chúng ta là ban gì, nào có một lính nhảy dù có thể tuỳ tiện vào chứ, tôi không phục.”



Cô gái bên cạnh cũng hùa theo, “Đúng vậy, chúng ta chịu đựng nhiều khó khăn gian khổ, trải qua tầng tầng tuyển chọn mới lấy được tư cách, cô ta dựa vào gì chứ?”



“Nhìn bộ dạng yếu ớt lúc chiều tập luyện, gia nhập vào ban của chúng ta chẳng phải bôi nhọ cho chúng ta sao?”



Phòng ngủ rất nhanh ồn ào lên, có người nhìn thấy hai bóng đen ở cửa, “Liên... Liên trưởng...”



Ấp a ấp úng, tất cả mọi người im bặt, Ưng Hi bước trên đôi giày quân sự vào phòng, ánh mắt sắc sảo.



“Sao lại dừng lại hết rồi?nói đi, đều tiếp tục đi!”



Ưng Hi cười lạnh ngồi xuống chiếc giường đầu tiên, ngẩng đầu nhìn những cô gái mặt đỏ tía tai, cô ghét nhất là những người sau lưng người khác nói này nói nọ, có ý kiến gì lúc nãy nên nói ra, chứ không phải ngập ngừng không dám nói, sau khi cô hạ lệnh, quay về xúi giục ban trưởng đi làm bia đỡ đạn.



Tất cả mọi người đều bị giọng nói có chút giận của Ưng Hi, ngay cả tâm can Diệp Bạc Hâm cũng dừng đập một nửa nhịp.



Cô chưa từng sợ ai, nhưng trên người Ưng Hi lại có một dòng khí thế uy hiếp lòng người, cô nghĩ, Ưng Hi nhất định là trải qua thực tế chiến đấu, chỉ có thực sự chiến đấu qua, trên người mới có hơi thở uy hiếp người khác.



Diệp Bạc Hâm nhìn ra ánh mắt những người này không thể coi thường, thậm chí lộ ra khinh bỉ trong ánh mắt, trong lòng cô dâng lên ngọn lửa, kìm nén không phát ra, khoé miệng nâng lên một nụ cười nhạt.



Giả làm cô gái ngoan ngoãn hai mươi năm, cộng thêm gương mặt thuần khiết này, kỹ thuật của cô đã đạt đến mức hoàn hảo.




Ngôn Mặc không hiểu hỏi: “Cậu vì sao cần điều tra những chuyện này, có vấn đề gì sao?”



Tô Cảnh Sâm một tay cầm điện thoại đặt bên tai, một tay cởi cúc áo, liền hướng về trong bước qua, “Bí mật, cậu đi điều tra đi, càng nhanh càng tốt.”



Ngôn Mặc cười, trêu chọc hỏi: “Tôi giúp cậu, cậu lấy gì mua chuộc tôi đây?Phải biết rằng tự ý điều tra quân quan cấp sư, lộ ra bao nhiêu nguy hiểm, giữ không được bát cơm liền mất rồi.”



Tô Cảnh Sâm cúi thấp đầu mở dây thắt lưng, cởi áo khoác đặt lên cánh tay, đổi tay cầm điện thoại, cởi mũ ra, “Được rồi, đừng nói nhảm, sau khi xong việc, rượu lão ông tôi trong nhà máy rượu, cho cậu tuỳ chọn.”



Ngôn Mặc liền nói một tiếng được, thích rượu như mạng sống.



Tám giờ tối, đèn trong toà nhà văn phòng làm việc vẫn sáng trưng, những ngôi sao thưa thớt treo trên bầu trời xa xa, gió đêm có chút lạnh.



Ưng Hi từ sau khi Diệp Bạc Hâm ngất đi, vẫn luôn đen mặt, đem người vứt trong phòng ngủ, cuống cuồng như lửa cháy đá cửa phòng làm việc của Tiêu Thuần.



Tiêu Thuần bị cô doạ giật mình, đường đường một cô gái, vì sao lại bạo lực như vậy? Làm lính như vậy, tính khí quá ghê rồi, tương lai anh tìm nàng dâu, tuyệt đối sẽ không tìm loại con gái dã man kịch liệt này.



“Trung đội trưởng, anh đưa người đi đi, một pho phật lớn như vậy, tôi hầu hạ không nổi.”



Ưng Hi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, làm cho Tiêu Thuần ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, nhưng bị thuộc hạ đá cửa xong vào, đến báo cáo cũng không hô, mặt mũi của anh đặt đi đâu rồi?



Vì vậy Tiêu Thuần làm bộ mặt hung dữ, một bài học giáo huấn Ưng Hi, nói cô hấp ta hấp tấp không ra thể thống gì, nếu như để thuộc hạ nhìn thấy, tất cả đều làm theo, sau này quân đội còn có kỷ luật không?



Ưng Hi tự biết đuối lý, cô cũng là lửa giận quá lớn, quên đi quy tắc, đi ra ngoài một lần nữa, quy quy tắc tắc hô báo cáo, gõ cửa đi vào, sắc mặt của Tiêu Thuần mới hoà hoãn lại, ra hiệu cho cô ngồi xuống.