Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 62 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tiêu Thuần thành khẩn nói: “Ưng Hi, cô cũng biết tôi là một trung đội trưởng, tục ngữ nói quan to một bậc đè chết người, quan người ta không biết lớn hơn tôi bao nhiêu bậc, cô nói loại sự việc này tôi có thể làm chủ không? Cô xem lại cô đi, mãi vẫn là tính cách này, cũng may mà cô ở trong quân đội, nếu như ở ngoài xã hội, không hiểu đoán ý tứ qua sắc mặt và lời nói, không biết đắc tội với bao nhiêu người, cô có thể bưng bít tiếp sao?”



Các đầu ngón tay cầm một điếu thuốc đang đốt, Tiêu Thuần nuốt mây nhả tuyết.



Hầu hết người được rèn luyện trong quân đội, đường nét khuôn mặt đều lạnh lùng, đường nét cau có, ánh mắt càng sắc sảo.



Tiêu Thuần chẳng qua chỉ ba mươi tuổi đầu, người mà ngay vả vợ cũng không cưới, thú vui duy nhất trong cuộc sống chính là hút thuốc, có thời gian rảnh cùng chiến hữu cằn nhằn lải nhải, dần dà, nói đi nói lại cũng có thể đánh rắn bảy tấc, bắt chẹn tử huyệt, tài ăn nói của chính uỷ viên.



Ưng Hi chau mày, có lẽ Tiêu đội trưởng nói không sai, tính cách của cô quả thật không thích hợp tồn tại ngoài quân đội, nhưng đây là quân đội, quân đội có quy tắc của quân đội.



Tiêu Thuần nháy mắt liền nhìn ta tâm tư của cô, ngón tay gạt đi tàn thuốc, “Cô đừng quá coi trọng mình, ở đâu cũng có đặc quyền, quân đội cũng không ngoại lệ.Cô cũng đừng không phục, làm làm nghề này bao nhiêu khổ cực bao nhiêu mệt mỏi, cô lại không phải không biết, bọn họ quan chức cao cấp, ai không phải là có mười mấy hai mươi mấy năm quân lệnh, có thể lẫn tới cấp nào, chịu bao nhiêu khổ cực?một năm rưỡi không về nhà được, trong nhà trông cậy không được bọn họ, ngay cả khi vợ sinh con, một cái mệnh lệnh của cấp trên, nói đi là đi, người nhà bọn họ chịu bao nhiêu cực khổ.”



“Cô nói mọi người vất vả hơn nửa đời người, muốn người njà sống tốt hơn một chút, đây cũng không sai, hơn nữa, người ta đem một binh vứt vào chỗ cô, để cô phát huy sức mạnh, lại không nói để cô chăm sóc bưng nước gì đó, cô biết mà. Cô cũng đừng quá tích cực, làm người ta phát hoả, cẩn thận người ta sau lưng cho cô gây rắc rối cho cô, đến lúc đó đem cô đuổi đi, liên đội do cô thiết lập rơi vào tay người khác, ài, cô yên tâm sao?”



Một cuộc nói chuyện, lời của Tiêu Thuần có đạo lý nhất định, nhưng Ưng Hi không can tâm, cô làm việc theo đuổi sự hoàn hảo, anh nói đưa một lính nhảy dù tới thì thôi đi, nhưng cái gì cũng không biết, động tác quật ngã cần biết cũng không biết, chạy 3000 mét xong ngã xuống đất, việt dã hành quân 5 km, lộ trình chưa được nửa đường đã ngất xỉu rồi, cô không có thời gian để tay cầm tay huấn luyện một tân binh.



“Nhưng mà trung đội trưởng, thể chất của cô ta thực sự rất kém, tôi đã rất lâu rồi không dẫn dắt qua tân binh, yêu cầu cao cũng quen rồi, hoàn toàn không chấp nhận nổi loại kích thích này.” Ưng Hi không biết làm sao miễn cưỡng tranh luận.



Tiêu Thuần cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh, gạt đi tàn thuốc.



“Cô cũng đừng che dấu tôi, chiều hôm nay lúc cô huấn luyện cô ấy tôi đều nhìn thấy hết rồi, cô tự hỏi lòng mình xem, là một tân binh, biểu hiện hôm nay của cô ấy thế nào?”



Ưng Hi bị bắt chẹt, lúng túng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nói: “Cũng tạm được.”


Duy chỉ có Lộ Hạ biết lực cánh tay của Diệp Bạc Hâm yếu 、cước bộ không ổn định, cô nghĩ liên trưởng đang muốn để cô luyện từ các công tác đào tạo cơ bản, suy cho cùng lực cánh tay cùng sự cân bằng cơ thể có liên quan đến mặt sau của đấu vật 、bắn súng 、leo núi đá.



Dưới chân là một vũng sâu 10 cm, chỉ vừ đủ để cho hai chân, Diệp Bạc Hâm đau buồn đứng vào bên trong, bên trên mắt cá chân đặt một tấm gỗ, trên tấm gỗ đặt hai ly nước, động một chút, nhớc sẽ tràn ra ngoài.



Nách và lòng bàn tay nối liền túi quần mỗi nơi kẹp một lá bài, những nơi nối gần nhau cũng kẹp một lá, quần áo quanh cổ bị Ưng Hi gắn hai cây kim, động một chút kim sẽ đâm vào cổ.



Đây là phương pháp huấn luyện đứng tư thế quân đội huấn luyện tân binh trong quân đội, đôi mắt Ưng Hi không chớp, trực tiếp dùng lên người Diệp Bạc Hâm.



Trong vòng một giờ đồng hồ, nếu như nước dưới chân tràn ra, hoặc là giấy bị rơi xuống, làm mới thời gian, đứng đủ một tiếng như vậy.



Sức nóng của mặt trời buổi chiều nhạt dần, Diệp Bạc Hâm mồ hôi đầm đìa, mũ không che được ánh nắng khiến đỏ rực lên, giờ nghỉ trưa cô liền phát hiện, có một chút bong da, cô không dám tưởng tượng, sau một tháng, cô không phải biến thành thương tích đầy người chứ, đến lúc đó phải dùng bao nhiêu sản phẩm chăm sóc da mới có thể hồi phục làn da mịn màng của mình?



Từ xa, có một một nữ quân nhân với một chiếc SLR quấn trên cổ bước vào sân tập, sau lưng còn có một lính nam với thiết bị chụp ảnh.



Nữ quân nhân này lại không giống nữ quân nhân tóc ngắn ngang tai, mái tóc đuôi ngựa sau đầu, thay đổi góc chụp mấy tấm ảnh, ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy một nữ quân nhân đang đứng đơn độc ở góc tây nam sân tập.



Nơi Diệp Bạc Hâm đứng vốn không có cảm giác tồn tại, các ban đều phân tán ra đi tập luyện, nhưng mọi người cũng là vài người một nhóm, những người làm nhiếp ảnh ánh mắt khá sắc nét, giỏi tìm ra điều bất thường trong những thứ bình thường, vì vậy Diệp Bạc Hâm trở thành một phong cảnh đẹp.



“Ha ha, đến vài ngày rồi, cho chúng ta chụp đều là những hình ảnh huấn luyện thông thường, một chút ý nghĩa cũng không có, lãng phí tài năng của tôi. Đây đúng tốt rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy thiếu sót rồi, vừa nhìn liền biết quân nhân kia đang bị phạt, Tốt, hôm nay viết cho cô một bài đặc biệt.”



“Lý Nhiếp, chúng ta đi qua bên đó!”



Nữ quân nhân quàng SLR cười như một con mèo trộm chim hoàng yến, vẫy tay, kéo tay tiểu từ cầm theo thiết bị chụp ảnh đi về phía Tây Nam.