Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 85 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tập Vị Nam chớp chớp mắt, lông mi dài nhẹ nhàng quét trên mắt cô, cảm giác kỳ lạ khiến cô mở ta đôi mắt long lanh.



Lông mi của một người đàn ông so với cô còn dài hơn, khoé mắt khẽ động, lúc khiến anh cảm xúc trong anh dần lạnh đi, một sợi phong tình không thể nói rõ ràng.



Đối diện với anh trong khoảng cách gần, phát hiện đồng tử của anh đẹp tựa màn đen chứa một vùng trời đầy sao, một màng sương sa mỏng khiến đồng tử mang một màu sắc mập mờ.



Mập mờ...



Diệp Bạc Hâm ngơ ngác, hơi ấm trên đôi môi từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi, hơi hơi dịch chuyển, mắt của anh hướng xuống đất, bàn tay dày rộng bao chặt quanh ngón tay cô, dẫn tay cô tới nắm lấy bên eo của anh.



Hai má của Diệp Bạc Hâm giống như bị nhuộm một tầng đỏ sau khi uống rượu, dư vị trong ánh mắt chưa phai mờ, toàn bộ cơ thể đẹp như hoa hồng đang chờ được buông ra.



Cô oán giận phản ứng của bản thân, thật dễ dàng để anh vượt qua hàng phòng thủ, ngay cả khi lúc trước chưa từng gần gũi với người đàn ông nào, nhưng cũng không đến nỗi hôn một cái tâm trí đã mơ màng.



Tuy nhiên một hai liên tục bị cái mới của anh ghi lại, sự nguy hiểm của anh khiến trong lòng cô báo động lớn.



Không thể phủ nhận, cuộc hôn nhân này lúc ban đầu thành phần ôn hoà, bây giờ cô đã không rõ dự tính lúc ban đầu.



“Anh... vẫn ổn chứ?” Ngón tay vuốt ve trên má anh, đôi mắt anh hơi khép lại, lông mi co giật một lúc, hừ nhẹ một tiếng.



Đối với hành động phanh đúng lúc của anh, trong lòng Diệp Bạc Hâm rất cảm kích, nếu không theo chiều hướng lúc nãy phát triển, cô ước tính rằng cổng thành thất thủ cô mới tỉnh táo lại.



Diệp Bạc Hâm cũng không thúc giục anh, lặng lẽ đợi anh hồi phục.



Mặt trời ngoài cửa sổ không nắng chói như giữa trưa, từ từ khuất sau ban công, nhiệt độ trong phòng lại cao không hạ thấp, hai người đều nóng mồ hôi chảy đầy người.



Tập Vị Nam hít một hơi thật sâu, hôn trên má cô một cái, mới quay người ngồi dậy, thuận tay kéo cô dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo và mái tóc.



Trong phòng tắm, Diệp Bạc Hâm xắn tay áo lên, tháo vòi nước xuống, giữ cho nước hất vào mặt.



Người phụ nữ trong gương có sắc mặt ửng đỏ, khoé mắt để lộ ra sự quyến rũ, mấy sợi tóc ướt nhẹp dính trên trán, ngón tay gọn gàng mảnh khảnh mở ra, lấy một vài tờ giấy từ bồn rửa mặt, lau lau những giọt nước trên mặt.



Cơn cuồng nhiệt mang lửa khiến cho Diệp Bạc Hâm đến bây giờ trong lòng vẫn chưa bình thường, không chỉ là anh xúc động, ngay cả cô cũng không thể chịu được mà tâm hồn phơi phới.



Cô ngây ngốc nhìn người phụ nữ trong gương, nghe thấy ngoài của truyền tới âm thanh, hồ cô mới quay về, thấp đầu bước qua bên cạnh anh.



Sự thèm khát trong mắt Tập Vị Nam vẫn chưa phai mờ, một thân quân trang xộc xệch không bằng phẳng, các cúc áo bên trên không gài lại, bên dưới cũng nhàu nát.




Diệp Bạc Hâm nghi ngờ bản thân nghe nhầm, thu đồng tử lại, “Ngày sinh của em?”



Có cần nói mập mờ như vậy không, dùng ngày sinh nhật của cô làm mật khẩu khoá màn hình máy tính, cô vì sao cảm thấy kỳ lạ như vậy?



“Ừm.” giọng của Tập Vị Nam bị bao phủ bởi tiếng vòi nước, cô nghi ngờ bước vô phòng khách.



Ngồi trên ghế xoay, máy tính không có đóng, chỉ là một màn hình đen.



Ngón tay nhanh chóng chuyển động, cô nhập số ngày sinh của mình, máy tính chạy rất nhanh, chớp mắt chuyển sang hình nền.



Hình nền là một bức ảnh phong cảnh rất bình thường, từ trên mạng tải xuống, ở góc bên dưới có địa chỉ của trang web.



Cô vội vã liếc một mắt, không dám tuỳ tiền nhấn vào văn kiện của anh, trong não quanh quẩn lời của Tiêu Thuần: Văn phòng và phòng ngủ của đại đội trưởng không được tuỳ tiện vào, nếu như cơ mật bị rò rỉ ra ngoài, sẽ bị cáo buộc lên toà án quân sự, trở thành gián điệp để xử lý.



Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt, quay lại phía sau, hướng về bóng lưng màu xanh cương nghị sau phòng tắm: “Cái đó... trong máy tính anh không có văn kiện cơ mật chứ? Có cái gì em không thể động vào cái gì không...”



Nghe lời của cô, Tập Vị Nam cười to.



Văn kiện cơ mật tăng thêm tầng tầng mật mã và số hiệu, hacker thông thường cũng không vào được, anh không ngu như vậy, dễ dàng để trên màn hình cho người ta thấy được.



“Không có.”



Diệp Bạc Hâm thở phào một hơi, đôi mắt dán chặt vào màn hình.



Anh lúc nãy có dùng máy tính, mạng không bị ngắt kết nối, góc phải bên dưới còn có chim cánh cụt đang chuyển động.



Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn, không ngờ anh cũng dùng hiệu chim cánh cụt, còn cho rằng anh là loại người không chơi các ứng dụng trò chuyện xã hội.



Mở trang web email, email mới nhất là tài liệu cô cho người điều tra Diệp Thị, nhấn mở xem qua, đại khái là tình hình phát triển Diệp Thị mấy năm gần đây.



Sau một lúc, vẫn còn ba mươi phút mới đến thời gian luyện tập buổi tối, cô xem sơ lược qua, trả lời mail của đối phương, kêu anh điều tra kỹ lưỡng một chút, sau đó chuẩn bị một số tài liệu dự án quy hoạch kinh doanh tiêu biểu cho cô.



Email thứ hai là mail của Giám tổng, hỏi cô cốt truyện có tiến triển không, khoảng thời gian nào hoàn thành, có cần giúp đỡ gì thì nói.



Diệp Bạc Hâm đóng hộp thư, không có ý định trả lời, còn việc tiến triển, cô thậm chí còn không phác thảo, đối với dự thảo, cô vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.