Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 86 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Lúc tắt trang mạng đi, Diệp Bạc Hâm không cẩn thận nhấp vào một cửa sổ khác, một trang mới chạy ra.



Cô hốt hoảng, vội vàng muốn tắt đi, song đôi mắt lại dán chặt vào một hình ảnh trước mặt, trong lòng nổi lên mâu thuẫn, năm ngón tay cầm lấy con chuột dần dần tái bệch đi.



Ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng vào bức hình trên máy tính, con ngươi hơi trừng to ra, có chút cay đắng, cũng có chút tự giễu.



Không nhìn trộm bí mật của người khác là mật thám của cô, cô phải nên nhìn đi chỗ khác, làm như không hề thấy bất cứ điều gì, cô ngay lập tức tắt trang mạng đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ánh mắt lại lướt tới hình dáng, đường nét của bức hình, đến cả bản thân cô cũng đoán không ra những ý nghĩ ngay lúc này.



Đó là một bức ảnh, Tập Vị Nam ngồi trên bãi cỏ lưng dựa vào một cái cây lớn, trên đầu ngón tay treo lơ lửng một sợi dây chuyền bằng vàng trắng có hình như một giọi nước, một bên đầu gối co lại, ánh mắt chăm chú nhìn sợi dây chuyền trong tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, những tia nắng từ sau lưng xuyên qua tán lá in xuống mặt đất, mạ lên một tầng óng ánh vàng, khắp người anh như đắm chìm trong đại dương vàng óng ánh ấy.



Bên cạnh có một chiếc xích đu, trên tấm đu trắng là một cô gái tóc ngắn ngang tai đang ngồi, cô gái hai tay vịn vào sợi dây thừng hai bên, ngón chân giẫm trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, gót chân vênh lên, khuôn mặt ngây thơ tinh tế hơi nghiêng một chút về bên phải, trong đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng và ngọt ngào.



Và ánh mắt vô cùng dịu dàng ấy như dán chặt lấy người đám ông ngồi bên cạnh, thấp hơn cô một xíu.



Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô gái trở thành điểm đẹp nhất trong bức ảnh, nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời ban sớm, như kim châm sâu thẳm vào ánh mắt Diệp Bạc Hâm.



Cả hai trên người đều mang quân trang, vẻ ngoài xuất chúng, ngay đến cả độ cong nơi khóe miệng cũng cực kỳ tương xứng, khiến Diệp Bạc Hâm tin rằng trên đời này Kim Đồng Ngọc Nữ là có thật.



Người chụp bức ảnh đã biết cách nắm bắt thời cơ rất tốt, cả vườn hoa phía sau như đang làm nền cho hai người họ.



Nếu như người đàn ông trong bức ảnh không phải là Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm đã nghĩ, cô nhất định sẽ khen ngợi ai đó kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, quả thật là một bức ảnh nhệ thuật khiến người ta không thể rời mắt.



Nhưng tất cả lại đổi thành nét mặt quen thuộc lại xa lạ của cô, trong lòng chỉ còn lại cay đắng.



Rõ ràng là người đầu ấp tay gối rất thân thuộc, thế nhưng ánh mắt dịu dàng say đắm ấy, cô trước giờ chưa từng được nhìn thấy.



Một người đàn ông gần ba mươi vẫn có chuyện yêu đương là rất bình thường, càng huống hồ anh ấy ưu tú như thế, từ nhỏ đến lớn không hề thiếu những cô nữ sinh xinh đẹp vây quanh, đã từng qua tay một hai người là chuyện hết sức bình thường, cô không phải là cũng có vị hôn phu sao?



Một lý do như vậy, Diệp Bạc Hâm biết bản thân không nên so đo tính toán, câu nệ những thứ đã qua, nhưng trên tình cảm lại không thể bỏ qua được, bất cứ ai đột nhiên phát hiện chồng của mình từng có một cô bạn gái xinh đẹp hơn cả mình, ánh mắt ấm áp của anh ấy bản thân trước giờ chưa từng được nhìn thấy, cô nghĩ đã là phụ nữ trong lòng ít nhiều điều sẽ để ý, trừ khi người phụ nữ ấy một chút cũng không hề quan tâm đến chồng mình.



Cô không tham gia vào những năm tháng trước kia của anh, trong thanh xuân tuổi trẻ của anh đã có những người thay thế vị trí của cô, họ là vì cái gì để sánh bước bên nhau trong thời gian đó, sau cùng lại lẻ bóng rời xa nhau?



Cô gái ấy cũng là quân nhân sao? Khuôn mặt xinh đẹp biểu lộ nét kiên nghị, những đường nét hoàn mỹ như được Thương Đế dày công chạm khắc nên, dường như Thượng Đế đã gom hết tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời để tạo ra cô ấy, đẹp đến mức khiến một người phụ nữ như cô cũng phải rung động.



Mái tóc ngắn ngang tai khiến cô nhìn ra đây là cô gái rất hoạt bát.



Mái tóc ngắn ngang tai...



Diệp Bạc Hâm trong đầu như có gì đó vỡ lẽ ra...



Những mảnh vỡ kí ức từng chút từng chút được ghép lại...



Tập Vị Nam lần đầu nhìn thấy cô, cô cũng để tóc ngắn đến ngang tai.



Vì vậy... anh là xem cô như cô gái đó mới liều mạng cứu cô ra khỏi đám cháy?



Chẳng trách anh thường say sưa nhìn cô tóc ngắn, vì vậy tất cả những điều này đều là cô cướp đi hạnh phúc người khác?
Tập Vị Nam thu ánh nhìn xa xăm phía xa lại, lạnh lùng vén tay cô trên bụng dưới ra, nhếch môi như đang nói gì đó.



Cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, Diệp Bạc Hâm trong lòng căng thẳng một chút, khóe mắt nhỏ xuống vài giọt lệ.



"Thời gian tập luyện tới rồi, quay về đi... "Tập Vị Nam hạ giọng.



Diệp Bạc Hâm do dự, "Nhưng mà anh..."



Tập Vị Nam ngắt lời, "Anh muốn được yên tĩnh một mình..."



Vì vậy em đừng đến làm phiền anh, anh sợ bản thaan không khống chế được...



...



Trước cửa sổ sát đất, tấm rèm màu kem được vén sang hai bên, những tia nắng sớm chiếu xuyên qua, từ tầng 21 nhìn xuống, toàn cảnh thành phố phồn hoa đều thu hết vào tầm mắt.



Văn phòng tổng quản lý, Tô Uyển sáu giờ đã bước vào, văn bản trù hoạch bị cô khoanh tròn lại, cô chau mày, cho đến tận tám giờ lên ca, hai phương án đã bị cô bác bỏ, vứt trên bàn làm việc màu đen.



Cô đau đầu ấn ấn thái dương, ánh mặt trời vừa lúc chiếu qua cửa sổ, cô đứng lên kéo lại một bên rèm, che đi một góc trong văn phòng, lại cầm remote điều hòa hạ nhiệt độ xuống.



Vừa ngồi xuống khởi động máy tính, trợ lý đã mang một ly cà phê tới.



Tô Uyển nhấp một ngụm, nghe trợ lý báo cáo về lịch trình hôm nay.



"Buổi sáng mười giờ đại hội cổ đông, buổi trưa gặp mặt với Trương tổng của Trung Thái, buổi chiều ba giờ gặp tổng quản lý của Hưng Thịnh thảo luận về hợp đồng, buổi tối bảy giờ có buổi tiệc từ thiện..."



Trợ lý đã sắp xếp bản lịch trình, Tô Uyển giao cho anh ta một việc, "Bảo bộ phận trù hoạch về làm lại lần nữa, sáng sớm mai tôi muốn nhìn thấy một bản trù hoạch vừa ý!"



Bận rộn suốt một ngày, Tô Uyển đã đau đầu lại càng đau đầu hơn.



Cô dùng nước ấm uống thuốc, rồi xách túi ra về.



Buổi tối có bữa tiệc từ thiện, cô không tự lái xe, bước lên một chiếc Lamborghini, "Đến Thẩm Mỹ Viện Chí Tôn."



Lần này đến thẩm mỹ viện, da mặt Tô Uyển rạng rỡ hơn, đến độ tuổi này, khóe môi cô không hề có một nếp nhăn, những lúc cau mặt tươi cười đều hết sức phong tình.



Trên đầu quấn khăn, để lộ ra phần vai gáy thon dài, vầng trán sáng bóng khiến cô như trẻ ra vài tuổi.



Chiếc đầm dạ hội cúp cực màu kem, giữa eo khảm lên viên đá kim cương trắng, làm tôn thêm nét uyển chuyển và quyến rũ của cô.



Tô Uyển mỉm cười bước đi trên lối dành cho người quyền quý nổi tiếng, ngón tay đeo chiếc nhẫn màu đỏ của hoàng hậu Mari, sau người, một ánh mắt bám theo cô.



Không thể phủ nhận, năm tháng yêu anh ta, không lưu lại dấu vết gì trên người cô, mà lại càng thêm thú vị.



Nhưng kiểu phụ nữ như vậy, lại có mấy người đàn ông chế ngự được?